02 March, 2011

Sợi chỉ đỏ định mệnh – Chương 2

Chương 2 – Câu chuyện về những Tia chớp Vàng

Vài tháng sau khi được cứu thoát không mấy dễ chịu đối với Kushina. Người lớn sững sờ vì thảm họa đã xém chút nữa xảy ra, và cô cứ thấy mình như cá trong chậu, lúc nào cũng có người dõi theo. Thêm vào đó, đúng như cô đã lo, những bạn khác đồng trang lứa cũng có vẻ tò mò và thích thú vì người cứu cô, không ai khác, chính là Minato.

Chiều ngày hôm đó, năm người họ – cô, Nara Shikaku, Akamichi Chouza, Yamanaka Inoichi và Tokemi Yoshino – ngồi trong quán Ichiraku Ramen mới mở. Và dù cố gắng đến mấy đi chăng nữa, Kushina vẫn không thể không thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa.

Hắn còn lâu mới về, cậu biết chứ?” Một vẻ tinh ý hiện trên mặt Inoichi. “Nhiệm vụ ấy chắc phải vài ngày nữa mới hoàn thành xong.”

Cô khoanh tay và ép mình nhìn bất cứ chỗ nào khác ngoài cánh cửa. Cô cũng biết là má mình đã đỏ lựng. “Cứ làm như tớ quan tâm ý.”

Yoshino không kịp cưỡng lại một cái khịt mũi, mà ngạc nhiên thay, Kushina cũng chẳng thể trách cô được. Từ lần được cứu thoát ấy, cô và Minato đã dành khá nhiều thời gian với nhau – tập luyện, nói chuyện hay thậm chí chẳng làm gì. Nhiều đến mức nó đã khiến mọi người chú ý, nhất là bạn bè và tập đoàn fan hâm mộ luôn nhì nhèo và ganh tỵ của Minato.

Shikaku cũng khịt mũi. “Ờ hờ.” Cậu chỉ vào mặt cô với một nụ cười ranh mãnh. “Nhìn thấy bộ mặt cậu ấy chưa? Rõ là người của Minato rồi còn gì.”

Nhìn thấy vẻ mặt cùng ngọn lửa nguy hiểm đang dần bốc lên má cô, Chouza và Inoichi vội vã đứng dậy. “Bọn tớ đi trước đây.” Inoichi nói. Và cả hai chạy băng chạy biến trong chớp mắt.

Còn Shikaku chỉ nhún vai khi thấy chân mày cô máy máy. “Gì chứ? Tớ chỉ nói sự thật thôi mà.”

Lúc đó Habanero Đẫm Máu không thèm kiềm chế bản thân. Cô đấm cậu, thật mạnh. “Tớ chưa sẵn sàng làm 'người' của bất kỳ ai cả, cậu có hiểu không hả?” cô rít lên trong khi anh chàng xoa xoa gò má hẳn đang sưng. Đến lúc đó thì thực khách gần như ai cũng nhìn về phía cô, nhưng trong tâm trạng như thế cô chẳng thèm để tâm.

Yoshino cũng đấm bốp vào đầu anh chàng (tất nhiên là không hề nhẹ). “Để cậu ấy yên, đồ ngốc!”

Trong khi Shikaku ré lên “Đừng có choảng tớ nữa!” Kushina chớp lấy cơ hội và lẻn ra quầy. “Cho em gì đó thật nhiều đường vào,” cô nửa gào, nửa cầu xin. “Ngay bây giờ.”

Teuchi, con trai của vị chủ cửa hàng Ichiraku ra giúp bố, nhìn cô thông cảm. “Tình yêu cũng có lúc rối rắm thế đấy.”

Cô quay đi, thấy má mình nóng rực. “Hứ.” Đó là một chàng trai tốt tính, nên cô nghĩ không cần hét vào tai anh đừng nói thêm gì về yêu đương.

Từ ngày hôm ấy, cô quyết định tránh mặt Minato để tránh xa những cuộc đối thoại kiểu vậy trong tương lai. Quyết tâm đó chỉ trụ vững trong đúng ba tháng, khi sinh nhật của cô chỉ còn cách đó bốn tuần trăng. Và là thời điểm diễn ra Lễ hội Hoa anh đào ở làng Lá.

Kushina cảm thấy vô cùng lố bịch khi hòa vào dòng người đang reo hò. Cô bị bắt phải để xõa tóc. Lại kèm thêm bộ kimono trắng – đỏ đang mặc, cô thấy mình như đang tham dự một buổi dạ hội hóa trang vậy.

Uzumaki Kushina không làm ba cái trò yểu điệu thục nữ ấy.

Cô mải mê với những ý nghĩ buồn chẳng đâu với đâu đến nỗi giật bắn mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Whoa.” Minato gần như thốt lên. Quay phắt lại, cô nhìn thấy một vẻ sững sờ cực độ trên mặt cậu. “Cậu trông...”

Mắt cô nheo lại khi sự tức giận, thêm một lần nữa, lại âm ỉ trong lòng. “Không nói thêm một từ nào nữa, Namikaze. Tớ đã cảm thấy mình ngu ngốc lắm rồi.”

Cậu nhún vai, bỏ ngoài tai câu nói của cô. “Cậu không nên như vậy. Tớ nghĩ cậu rất xinh.”

Nếu còn có thể, sắc đỏ trên má cô lại thêm đậm màu, và cô phải cố gắng lắm mới không quay mặt đi. “Ờ...” Cô đằng hắng, cảm thấy thật kỳ cục. “Cảm ơn.” Cô ước gì mình có thể lờ đi sự thật, rằng cậu trông thật cuốn hút trong bộ kimono xanh – đen. Quá cuốn hút đối với cô.

Cô nhướng mày khi nhận thấy vẻ mặt suy nghĩ đắn đo của cậu. “Gì chứ?”

Vẫn chưa hoàn hảo,” Minato tuyên bố. Cậu cười, và gài một bông anh đào tuyệt đẹp lên tóc cô. “Cần có nó. Thấy không? Nó hợp với tóc và cả kimono của cậu nữa.”

Ngày hôm ấy, cô biết rằng nụ cười của Minato thật dễ lây. Và khi thấy mình cũng cười, cô kết luận rằng mình chẳng thể trốn tránh sự thật thêm một giây phút nào nữa.

Đúng vậy, sa cô đang ngã đấy. Nhưng có lẽ điều đó không tệ hại chút nào.

Khi cuối cùng nhận ra đám đông xung quanh mình và hòa vào lễ hội, tay họ đã đan nhau từ lúc nào không ai hay biết. Và cả buổi tối ấy họ đã đi cùng nhau.


Năm mười lăm tuổi, Namikaze Minato được khen ngợi là một thiên tài, một thần đồng, một trong những ninja sáng giá nhất mà làng Lá được ban phúc và cho ra đời. Nhưng có một thứ cậu hoàn toàn và vô cùng mù tịt – con gái. Cậu một lần nữa khắc cốt ghi tâm điều đó vào một chiều trở gió.

Minato không nhớ mình đã đứng con sông nhỏ rìa ngoài Konoha bao lâu khi cậu phát hiện có người. “Thầy đến muộn đấy, Jiraiya-sensei.”

Jiraiya, vẫn cái cười ngạo nghễ thường ngày, đi ra từ lùm cây. “Thỉnh thoảng cũng phải kiểm tra lại trình độ học trò của ta chứ nhỉ.” Ông tiến đến cạnh cậu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. “Thế nào... công việc bảo vệ Kushina vẫn ổn chứ?”

Minato quay mặt đi, thầm mong những sóng gió trong lòng mình không thể hiện trên nét mặt. Khó có thể giữ được vẻ bình tĩnh ngày thường một khi Kushina được nhắc đến, cậu đã sớm phát hiện ra điều đó. “Cô ấy... không biết về nhiệm vụ của em. Trước giờ chưa có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy mất quyền kiểm soát Cửu Vĩ cả. Thêm nữa, cũng chưa có kẻ nào âm mưu bắt cô ấy lần thứ hai. Cô ấy an toàn – và làng Lá cũng vậy.

Jiraiya gật đầu. “Đó là tin mừng.”

Cau mày, Minato khoanh tay lại và nhìn về chiếc hồ nhỏ đằng xa. Nước hồ đục và tối hơn bình thường – hay là do trí tưởng tượng đang trêu ngươi cậu? “Em ghét phải làm điều này,” cậu thú nhận, lần đầu tiên cất lên câu nói đó. Cậu nghiến răng, cảm thấy thứ gì đó mãnh liệt khó nói nên lời chảy trong người. “Ý em là... Cô ấy tin tưởng tuyệt đối ở em... Vậy mà em...” cậu bỏ lửng, không muốn nói lên những lời ấy. Uzumaki Kushina là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Cậu căm hận phải giấu cô những chuyện như thế này.

Ta biết chuyện đó không dễ gì,” Jiraiya lên tiếng công nhận, giọng nói có chút ôn hòa hơn thường ngày. “Nhưng con bé là vật chủ của Cửu Vĩ – được đích thân làng gửi đến đây để ẩn náu dưới sự an toàn. Không chỉ có sự an nguy của Kushina bị đe dọa đâu. Nếu em ấy có bị bắt cóc hay thất thế trước Cửu Vĩ thì làng Lá – hờ, có mà cả thế giới thì đúng hơn – sẽ gặp đại họa.” Cậu cảm thấy ông liếc mắt nhìn mình một hồi. “Những gì em đang làm là vô cùng quan trọng, Minato. Đừng quên điều đó.”

Cặp mắt của Minato hơi nheo lại trước một ánh sáng vô tại.

Chính Hội đồng đã giao cho cậu cái nhiệm vụ chết tiệt ấy sau âm mưu bắt cóc Kushina lần trước: bảo vệ và trông chừng cô mà không để cô biết. Hồi đó, cậu đã nghĩ mọi chuyện dễ như trở bàn tay. Thậm chí cậu còn phấn khởi khi được cận kề bên cô – làm vệ sĩ bí mật cho cô coi như đã ở gần cô lắm rồi. Trước đây việc cô là chủ thể của Cửu Vĩ với cậu không thành vấn đề, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã phức tạp hóa và thay đổi quá nhiều...

Minato ngậm một hơi. “Bảo vệ Kushina mà không để cô ấy biết sẽ dễ hơn rất nhiều nếu em đã không...” Minato lúc này chợt nhận thấy Jiraiya sững người và cau mặt. “Chuyện gì vậy ạ?”

Không nói một lời, ông nghếch đầu về phía bìa rừng. Minato thấy máu mình như hóa đá cả khi cậu nhìn thấy Kushina đứng đó. Ánh mắt hừng hực của cô đã nói cho cậu biết rõ rằng, cô đã nghe quá nhiều.

Minato nghẹn họng. “Kushina, tớ...”

Cậu đã không có cơ hội nói thêm lời nào. Không kịp cất lên thêm một tiếng, cú đấm của Kushina đã khiến cậu ninja thần đồng ngã xuống, mắt nổ đom đóm. Sau một hồi chớp mắt và khoảng nhìn đã rõ, cậu thấy Kushina đã quay bước đi về. “Nếu bảo vệ tôi là lý do duy nhất chúng ta ở bên nhau, cậu không phải ép bản thân nữa.” cô rít lên. “Tự tôi lo thân mình còn tốt hơn.”

Cậu đứng dậy một cách khó nhọc và định đuổi theo, nhưng một tay Jiraiya đã nắm lấy và giữ cậu lại. “Hãy nghe một kẻ đã từng hàng triệu lần bị một người phụ nữ đấm đây,” thầy giáo cậu khuyên can với một vẻ nghiêm nghị và hiểu biết. “Khi họ ở trong trạng thái ấy, đừng dại mà đuổi theo.”

Cậu nhìn thầy mình cầu cứu. “Thế em phải làm gì mới được?” rồi lại nhìn về phía Kushina đã mất hút. “Làm sao em có thể bù đắp cho việc em đã làm, nếu như em còn không biết mình đã làm gì?”

Buông tay cậu ra, Jiraiya chỉ biết thở dài. “Cho cô ấy thời gian. Con gái dỗi hờn là điều khó tránh, nhưng không ai có thể tức giận được mãi mãi đâu – kể cả đứa ngang bướng như Kushina.”

Cậu thở dài, đưa tay lên gò má đang sưng tấy, chỉ biết thầm mong Jiraiya nói đúng. Vì cậu rất ghét cái ý nghĩ bị cô hận. Thêm nữa, kỹ thuật ninja của Kushina đã tăng tiến rất nhiều – đòn của cô chẳng khác nào một chiếc búa tạ. Cậu không muốn phải chịu thêm một đòn nữa.

Đó là lần đầu tiên trong đời Minato bị Kushina chặn cứng họng và đấm ngã như thế. Và đó cũng không phải lần cuối cùng.

Ngày ấy, ít nhất cậu cũng đã có được một bài học quý giá về phụ nữ. Con trai không bao giờ nên cố giấu con gái một cái gì cả.


Sau sự kiện đó, Kushina bắt đầu chiến tranh lạnh với Minato và tránh mặt cậu hết mức có thể. Mọi chuyện giữ nguyên như thế cho đến một ngày cách đó khoảng ba tuần.

Lẽ ra đó chỉ là một nhiệm vụ cấp C – thậm chí quá dễ dàng đối với một người có trình độ như Minato. Không ai ngờ nó nâng lên cấp S và trở nên vô cùng tệ hại. Cũng không ai ngờ Minato lại bị trọng thương khi cố cứu một người đồng đội.

Và chắc chắn Kushina cũng không ngờ mình đang chạy như điên đến bệnh viện ngay khi nghe được tin báo, lần đầu tiên kinh hãi đến tột cùng trong đời.

Khả năng xấu nhất là Minato có thể chết, họ nói. Xem xét mức độ nghiêm trọng của thương tích là đủ biết khả năng đó không hề thấp chút nào. Một y sĩ không để ý thấy Kushina khi cô vụt qua còn thở dài, nói rằng mang được cậu sống sót trở về đây đã là kỳ tích lắm rồi.

Những điều ấy Kushina đều bỏ ngoài tai cho đến khi cô xộc vào phòng Minato. Cô gần như chắc chắn rằng, dù chỉ trong một giây, tim mình đã ngừng đập trước những gì cô đang nhìn thấy.

Minato hôn mê, và trông trắng bệch đến mức khiến cô lạnh sống lưng. Nhìn bộ ngực trần đã được băng bó cẩn thận, cô biết cậu cũng không thở bình thường. Đáng ra cô không phải ngạc nhiên đến thế – trước đấy cô đã nghe ai đó xôn xao, rằng cậu đã gãy vài cái xương sườn và chúng đã ảnh hưởng tới phổi cậu. Một tay cậu cũng bó bột nặng trịch. Cô tự hỏi chính xác người cậu đã “hỏng hóc” tới mức độ nào.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô can đảm tiến đến bên giường cậu và ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh đó. “Trông cậu như vừa xuống địa ngục về ấy, Namikaze. Cậu... hành bản thân tệ quá đấy. Như là... tệ tệ tệ hết cỡ ấy. Cổ họng bỗng khó nuốt, cô tự hỏi cục nghẹn đó là ở đâu ra. “Thế là, tớ phải lê đến tận đây để chắc chắn rằng...” Vì một lý do nào đó mà cô không thể nói hết câu. Cô vụng về nắm lấy bàn tay còn tốt của cậu và chăm chú nhìn nó. Ngón tay cậu không hề động đậy, máy một chút cũng không. Cô tiếp lời, giọng nói như vỡ òa. “Ít nhất cũng phải cho tớ biết cậu có nghe thấy tớ không chứ.”

Cậu vẫn không – không động đậy, không một dấu hiệu gì cho thấy sự phản ứng lại. Nhưng Kushina không chịu bỏ cuộc dễ dàng như thế. Cô ở bên cạnh cậu thêm năm tiếng đồng hồ, không chịu buông tay cậu dù chỉ một giây.

Mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế cả tuần, thậm chí là mười ngày. Ngày ngày cô vẫn đến thăm cậu, lờ đi những lời trêu ghẹo, và kiên quyết nói chuyện với cậu dù cậu không bao giờ đáp lại. Ngày nào cô cũng chỉ nhìn mãi vào đôi mắt nhắm chặt, như muốn chúng mở ra bằng ý chí của mình. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Cho đến một sáng tinh mơ khi cô thức dậy và thấy ai đó xiết tay mình. Cô chớp mắt ngái ngủ trước khi nhìn lên. Chút gì đó trong cô run rẩy khi nhận ra mắt Minato đã hé mở, dù chỉ một nửa và vẫn lờ mờ.

Cậu cười yếu ớt và liếm môi. “Tớ... khá là mong được gặp lại cậu.” giọng cậu khản đặc.

Mắt cô nheo lại. “Ồ không đâu, Namikaze, đừng có tưởng nịnh nọt tôi mà lảng được chuyện này”, cô rít lên. Và đột nhiên đến mức sững sờ, mắt cô ứa đầy lệ. Chúng trào cả xuống má cô. “Cậu...Cậu đã có thể chết, có biết không hả? Suýt nữa thì cậu đã chết đấy!” Cô thầm mong giọng mình không run như mình nghĩ. Tay cô xiết chặt cậu. “Tớ... Chúng ta đã có thể...!” Đoạn cô nghẹn họng, có lẽ không muốn nói hết ra. Tớ đã có thể mất cậu!

Minato xiết lại tay cô hết mức có thể trong tình trạng của cậu. “Nhưng cậu không mà.” Giọng cậu đã khỏe hơn chút ít. “Tớ ở ngay đây. Tớ sẽ ổn thôi.”

Trong khoảnh khắc, mắt cô rực lên và cô đấm lên đầu cậu. “Đừng bao giờ làm một điều ngu ngốc như thế nữa, cậu rõ chưa?” Và cô áp môi mình lên môi cậu, mạnh và nhanh đến mức khiến cả hai sửng sốt.

Giữa nụ hôn ấy – mà đối với ai trong họ cũng là nụ hôn đầu đời – Kushina chợt nhận ra, đúng là mình đã tới số rồi. Cô chẳng thèm quan tâm.

Vậy mà không hề biết Jiraiya – người định vào thăm Minato – đã mở cửa và nhìn thấy họ đang làm gì. Ông cười nhe răng và khẽ đóng cửa lại, quyết định sẽ quay lại sau... thật lâu sau.


Về sau, Kushina và Minato không hề nhắc đến nụ hôn đó – hiện tại cả hai đều giả như chuyện đó chưa hề xảy ra. Thời gian lại tiếp tục trôi đi, và Kushina đã gần tròn mười sáu tuổi.

Một ngày hè oi bức đến ngạt thở, Kushina ngồi vắt vẻo trên cây, nhưng thậm chí còn chẳng biết đến cái nóng. Mọi sự chú ý của cô đều dồn về phía sân tập bên dưới.

Xung quanh Minato là năm đứa trẻ nhỏ, đứa nào cũng hồi hộp và thích thú được cậu truyền thụ vài kinh nghiệm.

Không đúng rồi, Obito. Để ta chỉ lại em.” Không chút bất nhẫn Minato lại tiến về phía trước và chỉnh lại ngón tay Obito cho đến khi chúng đã nhuần nhuyễn. “Bây giờ em thổi đi, nhưng cẩn thận đừng làm các bạn khác bị thương.” Obito nhích ra để tránh tầm mọi người, và bắt đầu thổi. Lũ trẻ xuýt xoa khi một ngọn lửa phun ra từ miệng cậu bé. Minato mỉm cười. “Thấy không? Tất cả là như vậy đấy.”

Mắt Obito sáng lên vì hứng khởi. “Ồ, cảm ơn Namikaze-san nhiều lắm. Không chờ được, em phải đi khoe với Rin đây!”

Trong phút chốc lũ trẻ giải tán, và Kushina cũng định quay về. Nhưng cô chưa kịp động chân thì Minato đã đứng ngay phía dưới cô, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Này, cậu đang làm gì trên đấy thế?”

Cô gần như chắc chắn trăm phần trăm là mặt mình đã đỏ lựng như quả cà chua. Phải mấp máy miệng đến vài lần cô mới phát ra tiếng. “Tớ... nó như là...” Xấu hổ trước nay luôn khiến cô trở nên hậu đậu. Điều đó lúc này cũng không phải ngoại lệ.

Cô giật mình thét lên khi mất thăng bằng và ngã xuống đất. Mặt cô còn đỏ lựng hơn lúc trước khi Minato dễ dàng đỡ lấy cô, vô tình kéo cô lại gần hơn cần thiết.

Cậu không sao chứ?” cậu hỏi.

Cô thoát khỏi vòng tay cậu – thứ như khiến da cô hừng hực. “Ờ... Ừ, tớ nghĩ thế.” Đoạn cô đằng hắng giọng và cố lục lọi trong đầu thứ gì có thể thay đổi chủ đề. “Tớ... không biết là cậu có dạy bọn nhóc.”

Minato nhún vai, ngồi xuống thảm cỏ. Cô cũng ngồi theo. “Thỉnh thoảng chúng đến hỏi tớ vài điều. Tớ cũng vui vẻ khi giúp chúng thôi.” Cậu hướng về phía nhóc Uchiha vừa biến mất vài phút trước. “Mong là sau này Obito sẽ vẫn nhớ những gì tớ nói.”

Kushina không kìm được một nụ cười khi nhìn Minato. “Cậu biết không... Làm việc với bọn nhóc hợp cậu lắm đó.” Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cậu, cô không thể không chêm tiếp. “Cậu rồi sẽ trở thành một người giáo viên tốt đấy.”

Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi Kushina thấy chàng Namikaze luôn điềm tĩnh đỏ mặt, dù chỉ chút xíu. Ra là Tia chớp Vàng của làng Lá cũng khó xử khi được khen ngợi hả. Cậu hơi nhếch mép cười. “Ồ,” cậu nói xa vời.

Cô quay đi, không thể kiềm được một nụ cười giống thế. Lần này cô không hề kìm lại khi tay mình tìm đến và nắm lấy tay cậu. “Ừm.”

Minato hít một hơi thật sâu, biết rằng đây chính là lúc giải quyết những gì đã khiến cả hai khúc mắc trong một thời gian dài. Cậu cất lời, không dám nhìn về phía Kushina. “Nghe này... Cậu biết là tớ không ở cạnh cậu chỉ vì... nhiệm vụ đó, đúng không?” Lén nhìn Kushina và thấy cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, cậu tiếp tục. “Tớ...tớ thực sự quan tâm đến cậu. Nếu không tớ đã không nhận nhiệm vụ này rồi.”

Hồi lâu sau, Kushina mới chịu lên tiếng. “Tớ biết cậu có quan tâm. Tớ chỉ ước rằng cậu đã nói thật với tớ ngay từ lúc đầu.”

Cậu lại hít một hơi thật sâu nữa. “Tớ xin lỗi.” Tiếng nói phát ra dường như không phải của cậu.

Hừm.” Thế rồi, thay vì cho cậu một trận để đời như cậu nghĩ, Kushina chỉ cười. “Họ đã có thể cho tớ một tên vệ sĩ còn tệ hơn nữa cơ mà. Nhưng lần sau mà còn như thế này nữa, đừng trách tớ nếu tớ dần cho cậu một trận nhừ tử.”

Thêm một nụ cười khó cưỡng lại hiện trên mặt cậu. Cậu không nghi ngờ gì điều cô nói cả.

Lại một hồi lâu sau, cậu liếc nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên trầm tư. “Vậy... chúng ta ổn chứ?”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Kushina xóa tan mọi hoài nghi. “Ừ. Chúng ta ổn.”

Không ai dám nhắc đến nụ hôn lần đó ở bệnh viện – một vấn đề vẫn rất khó xử.

Tóc Kushina theo gió thổi về phía Minato, lấp đầy tâm trí cậu với mùi hoa oải hương nhè nhẹ. Cậu không hề thấy phiền hà chút nào.

Ngày đó nhẹ nhàng và tĩnh lặng trôi qua cùng hai người họ ngồi đó, tay trong tay.


Từ ngày hôm ấy, Kushina và Minato không thể xa rời nhau ra, dù họ có để ý hay không nữa. Bất kỳ lúc nào, khi một ai đó phải đi làm nhiệm vụ thì người kia ủ rũ và chẳng thiết nghĩ gì cả. Shikaku thậm chí còn gọi họ là một đôi vợ chồng già – tất nhiên là chỉ dám nói sau lưng Kushina.

Hai tuần sau ngày sinh nhật thứ mười sáu của cô, Kushina ngồi trên mái nhà, mặt nhăn nhó.

Minato đã hứa sẽ quay về kịp thời để dự sinh nhật cô. Vậy thì quỷ tha ma bắt, hắn đang ở đâu cơ chứ?

Đôi khi cô nghĩ Minato đọc được suy nghĩ người khác, ít nhất là của cô. Vì ngay lúc đó thôi, cô nghe tiếng bước chân; và chưa kịp quay ra nhìn thì đã thấy anh chàng Namikaze ngồi cạnh.

Cô liếc nhìn cậu, nửa tìm kiếm thương tích của cậu một cách vô thức. Người cô chỉ thả lỏng ra cho đến khi thấy không có vết thương nào.

Xin lỗi tớ đến trễ.” Giọng Minato khàn khàn và tỏ vẻ mệt mỏi – cô phải tự hỏi mình liệu có phải cậu đã hộc tốc chạy tới đây mà không nghỉ ngơi chút nào. “Nhiệm vụ kéo dài hơn là bọn tớ tưởng.”

Cô nhún vai và quay đi, cố giữ nét mặt bình thản trong khi lòng mình đang bồn chồn hết mức. “Không sao cả. Đâu phải tớ muốn chờ hay gì đâu.”

May cho Minato là cô không nhìn thấy ánh mắt “đây biết thừa rồi” của cậu.

Tí nữa thì cô nhảy dựng lên khi Minato chọc chọc cô bằng cái gì đó. Một nụ cười tí hon trên mặt cậu. “Gì chứ, cậu nghĩ là tớ không có gì tặng cậu à?” Nhìn xuống, cô nhận ra cậu đang muốn cô nhận món quà. “Cứ tự nhiên đi.”

Kushina thầm ơn trời là màn đêm đã che giấu đôi má đỏ lựng của mình. “Cảm ơn cậu.” Cô cẩn thận mở chiếc hộp ra – và nín thở trước thứ mình thấy.

Đó là một chiếc vòng bạc tuyệt đẹp có điểm xuyết những viên đá rực đỏ. Chúng là bộ đôi hoàn hảo với mái tóc của cô.

Tớ nhìn thấy nó, và không thể không nghĩ đến cậu,” Minato giải thích, hơi ngượng ngùng.

Nếu lúc trước mặt cô vẫn chưa đỏ lựng thì ngay lúc này đây nó là như thế. “Tớ... Như là...” Cô đằng hắng giọng, cảm thấy mình như một đứa trẻ. “Cảm ơn cậu – tớ, như là, không thể tin được cậu lại mua tặng tớ một thứ đẹp như thế này.”

Hừm.” Một cách nhẹ nhàng, Minato cầm lấy chiếc vòng và nắm lấy cổ tay cô. “Để tớ đeo nó cho cậu.” Cô không thể không để ý tay cậu vẫn ấm trên tay mình lâu hơn cần thiết. Và cô không thấy có cớ gì để rũ bỏ cảm giác đó.

Cô ghét phải phá vỡ sự tĩnh lặng êm ái sau đó, nhưng không thể kìm được. “Vậy thì...” Cô nhìn chiếc vòng tay tỏa sáng lung linh dưới ánh nguyệt. Tim cô đã lỡ nhịp ngoài vòng kiểm soát. “Chuyện này nghĩa là như thế nào – chúng ta là một cặp hay gì đó ư?”

Minato không nói một lời – thay vào đó cậu chọn hành động. Cô khẽ kêu lên ngạc nhiên khi đột nhiên tay cậu nâng cằm cô, nhẹ nhàng quay cô về phía mình. Và cậu áp môi mình lên cô, kết nối họ bằng một nụ hôn khiến cô như quay cuồng và muốn đứt hơi.

Và cô chẳng phải hỏi thêm gì nữa.

Ngày hôm ấy, Kushina khá hài lòng khi phát hiện ra rằng, trình độ khóa môi của Minato cũng không thua kém gì so với hầu hết mọi thứ khác.

No comments:

Post a Comment