26 February, 2011

Sợi chỉ đỏ định mệnh – Chương 1

Chương 1 – Câu chuyện về Cà chua và ớt Habanero

Như bao đứa trẻ khác, cô bé chín tuổi Uzumaki Kushina chẳng hề phấn khích tí nào khi phải rời xa nhà và đến làng Lá. Kết bạn vốn không phải sở trường của cô, nên chuyển đến một ngôi làng mới hoàn toàn xa lạ là một việc không hề mong muốn. 

Ngang tàng và cứng đầu như cô thì làm sao có thể nói nổi một câu 'em sợ' với người giáo viên! – chưa hết, đó lại là một người thầy khá lớn tuổi với mái tóc nâu dài buộc chặt và một cặp kính dày cộp. Nhưng căng thẳng thì đúng là cô có thấy khi người thầy cất tiếng trước lớp học đang nhộn nhạo. “Trật tự!” người đàn ông gầm lên vớit giọng nói có thể khiến cả một đội quân lặng như tờ. “Lớp chúng ta có một học sinh mới. Tên bạn ấy là Uzumaki Kushina, và thầy mong các em sẽ giúp bạn ấy thấy thoải mái khi ở đây.” Rồi ông quay lại nhìn cô với một nụ cười ấm lòng. “Em hãy bắt đầu bằng việc nói với cả lớp về ước mơ của em đi.”

Là học sinh mới thì phải cố gây ấn tượng cho mọi người, cô nghĩ vậy. Và cô biết chắc mình phải làm gì. Ngước cằm lên, Kushina tuyên bố với một giọng nói to quá mức cần thiết. “Tớ sẽ trở thành nữ Hokage đầu tiên!”

Mọi người nhìn cô chằm chằm hồi lâu cứ như cô vừa phát ngôn điều lố bịch nhất quả đất. Thế rồi, chẳng ai bảo ai, gần như cả lớp phá lên cười sằng sặc.

Người thầy giáo ném cho chúng một cái nhìn nghiêm khắc đáng sợ. “Đủ rồi!” Ông quay sang cô. “Em tìm chỗ ngồi đi, Kushina”, ông yêu cầu trước khi quay về phía lớp. “Vậy... Các em còn lại có mơ ước gì?”

Kushina hậm hực đi đến chỗ của mình và ngồi đánh bịch (to hơn mức cần thiết), vẫn khoanh tay hậm hực. Cô chỉ nghe mọi người bằng nửa cái tai của mình.

Ai đó muốn trở thành một shinobi vĩ đại – vĩ đại nhất.

Một bạn khác muốn lập gia đình.

Có người còn đủ can đảm để mơ ước hòa bình.

“Thế còn em, Minato?” người thầy hỏi. “Ước mơ trong tương lai của em là gì?”

Kushina chẳng hề bận tâm, cho đến khi chút gì đó về giọng nói của Minato khiến cô chú ý, trước cả khi nghe được câu trả lời của cậu. “Em muốn được tất cả mọi người trong làng biết đến, và trở thành một Hokage vĩ đại.”

Kushina cau mày nhìn cậu bé tóc vàng, không biết mình nên nghĩ gì. Là cậu muốn nhạo báng cô hay đang thật sự nghiêm túc vậy?

Cô còn quá nhỏ tuổi để hiểu được vẻ tinh ý hiện trên nét mặt người thầy. “Vậy ư, để xem nào. Thế là lớp chúng ta có hai nhà lãnh đạo tương lai rồi đấy.”

Kushina khẽ khịt khịt mũi và quay ngoắt đi, không thèm nhìn cậu nữa. Khi đó có một điều cô biết chắc, ít nhất là cô nghĩ vậy.

Một tên ẻo lả như hắn chẳng thể nào trở thành Hokage được.

Minato, mặt khác, lại không tài nào rời được mắt khỏi mái tóc của cô. Cậu quyết định rằng, đó là thứ đẹp nhất mà cậu từng thấy.


Bọn trẻ không hề quên câu nói của Kushina, chúng cứ tiếp tục trêu ghẹo cô hàng tháng trời. Chúng thậm chí còn đặt cho cô cái biệt danh không mấy dễ chịu, “Cà chua”. Cô ghét cay ghét đắng nó vì cặp má phúng phính khiến cô trông đúng như vậy. Đúng ba tháng trước ngày sinh nhật thứ mười của mình, Kushina không thể nhịn được nữa.

Cô nheo mắt nhìn hai đứa con trai mà tên cô cũng chẳng nhớ lại đứng chắn đường cô trên con đường nhộn nhịp. “Các cậu muốn gì?” cô quát lên.

Cả hai thằng bé đều cao to hơn cô rất nhiều. Dù bản tính thường ngày là ngang bướng, cô cũng nhận ra mình đã lâm vào tình thế không tốt chút nào. Bọn con trai cũng biết điều đó.

Tên cao lớn hơn cười một cách khả ố và hơi ẩn cô. “Bọn ta nghe nói cậu ngã dập mông trong buổi tập hôm nay, thế thôi.”

“Đúng đấy,” thằng bé thấp hơn chêm vào, mắt sáng lên vì một điều gì đấy khiến cô giận điên người. “Chẳng ra dáng Hokage tương lai một chút nào, nhỉ – Cà chua?

Khoảnh khắc ấy đã khiến cơn giận của Kushina bùng cháy.

Người lớn xung quanh chỉ biết đứng nhìn trong khi cô bé vốn kỹ năng ninja chẳng mấy giỏi giang tấn công hai thằng nhóc, tặng cho mỗi đứa một tá vết bầm tím để chúng khắc cốt ghi tâm rằng, cà chua có thể hung tợn tới mức nào.

(Sau đó cô bị mắng tợn về hành vi của mình và bị bắt phải xin lỗi hai thằng bé mà cô không hề có ý muốn làm thế.)

Điều không ai để ý, là đứng bên lề có một ai đó quan sát chuyện hỗn loạn với nụ cười bé nhỏ trên khuôn mặt.

Ngày ấy, Namikaze Minato đã biết yêu, yêu hết mức một cậu bé mười tuổi có thể.

Và từ cái ngày ấy, Kushina được biết đến với cái tên Habanero Đẫm Máu.


Thật lòng mà nói, Kushina năm mười hai tuổi vẫn không nghĩ ngợi gì nhiều đến Namikaze Minato – suy nghĩ của cô về cậu vẫn không thay đổi gì từ lần đầu họ gặp mặt. Mọi người có nói gì thì với cô cậu vẫn chỉ là một tên ẻo lả dễ dàng lờ đi được. Họ thỉnh thoảng có trò chuyện nhưng chưa hề tập cùng nhau cho đến cái ngày dở dở ương ương ấy.

Kushina thở dài, tiến về phía Minato đang đứng trên một khoảng sân tập của làng Lá. “Tôi không biết vì sao Sensei muốn tôi tập cùng cậu, nhưng cứ làm cho nó xong đi.” Mình sẽ đánh bại hắn trong chớp mắt, cô nghĩ thầm, đầy sự ngạo nghễ của một đứa trẻ con. Và bọn con trai sẽ không nhạo báng mình nữa.

Minato gật đầu. “Đồng ý.” Cậu bắt đầu xuống tấn, tập trung một cách cao độ. “Bắt đầu bằng thể thuật đã nhé.”

Cô gật đầu, ánh mắt rực lên. “Thế nào cũng được.”

Chỉ trong giây lát, cô phát hiện ra rằng, rốt cuộc thì phần thắng cũng không nắm chắc trong tay như cô nghĩ.

Họ vờn quanh nhau với một tốc độ chóng mặt, liên tục tung quyền cước. Như mọi khi, Kushina dốc hết sức mình để theo kịp, nhưng rốt cuộc, tốc độ trứ danh của Minato vẫn là quá sức đối với cô.

Cô bực tức gào lên khi cậu một lần nữa biến mất khỏi tầm nhìn. “Chết tiệt, đứng yên một chỗ đi để người ta còn đánh cho hẳn hoi chứ!”

Kẻ thù cũng không chờ cậu ra đòn đâu, Kushina.” Giọng nói bình thản của cậu chỉ khiến cô thêm tức giận. “Nếu muốn sống sót trở về sau các nhiệm vụ, cậu phải học cách bắt kịp.”

Và rồi, Kushina còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy mình mất thăng bằng và ngã xuống. Một tiếng thở gấp trước khi cô thấy một bàn tay đỡ lấy lưng mình và nhận ra Minato đang cúi xuống nhìn cô.

Chỉ thêm vài phân nữa là cô đã ngã xuống đất, Kushina nhận ra và thấy hậm hực trong lòng. Cô đã thua – cô đã thua một tên...!

Minato chớp mắt, soi mặt cô. “Cậu không sao chứ? Mặt cậu đỏ lựng này.”

Kushina nheo mắt nhìn hắn trong khi sự ấm ức, tức giận và cả cự ly quá gần của hắn khiến người cô tự nhiên như lửa đốt. “Buông tôi ra, Namikaze!”

Cậu nhún vai. “Nếu cậu muốn.” Và cậu buông ra thật, khiến cô rơi đánh bịch xuống nền đất.

Minato không phải kẻ thích trêu người khác. Nhưng nhìn thấy đôi má đỏ lựng của Kushina và ngọn lửa – khá hợp với màu tóc – bừng cháy trong mắt cô, cậu thầm nghĩ, thỉnh thoảng đùa cô một chút cũng khá là thú vị. Thậm chí còn đáng để nhận vài vết thâm tím do cô gây ra nữa.

Ngày ấy, Kushina lần đầu tiên tự hỏi liệu mình đã đánh giá sai Minato – có lẽ ở cậu có gì đó hơn là cô nghĩ. Tuy vậy, cô nhanh chóng gạt ý nghĩ đó sang một bên. Ít nhất là trong chút thời gian nữa.


Bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời Kushina – bước ngoặt đầu tiên xảy ra ở làng Lá – là khi cô mười ba tuổi và trên đường làm nhiệm vụ thứ ba cùng với đội mình. Nhiệm vụ ấy – khá kinh ngạc là nâng lên cấp A – đã thành công. Nhưng chỉ trong bấy nhiêu ngày, cô đã phải chứng kiến cái chết của vô số người.

Đó cũng là lần đầu tiên cô từng giết ai đó. Và dù nói ra có xấu hổ đến mấy đi chăng nữa, cô đã khóc và thậm chí còn nôn. Tiếp ngay sau đó là những cơn ác mộng.

Kushina không tài nào hiểu nổi. Cô phải là một ninja mạnh mẽ chứ, đúng không? Ninja không bao giờ khóc và mơ thấy ác mộng về những thứ ngu ngốc như thế này.

đang cư xử ngu ngốc đấy. Làm ninja thật là ngu ngốc.

Phải mất ba ngày dài đằng đẵng họ mới về được đến làng. Ngay lập tức Kushina tách khỏi mọi người và tìm đến một chiếc xích đu trong sân chơi. Thêm một chuyện xấu hổ – cô đã không tới đó từ cái quyết định năm mười tuổi, rằng mình đã quá lớn để chơi chúng.

Và cứ như là ngày hôm ấy – cả tuần lễ thì đúng hơn – chưa đủ tệ hại, cô nghe tiếng bước chân. Cô cố không gào lên khi ngước mắt và thấy Minato, đứng cách đúng năm bước , đang nhìn mình. “Hử, là cậu à.” Tuyệt thật. Hắn là người cuối cùng mà cô muốn gặp trong cái tình trạng tâm lí này.

Cô chờ đợi Minato chỉ trích mình, nói rằng mình, phản ứng trước mọi chuyện như vậy, không xứng đáng làm ninja. Nhưng cậu không làmvâyk.

Chẳng nói chẳng rằng, Minato tiến đến và ngồi xuống chiếc xích đu cạnh cô, chăm chăm nhìn lên bầu trời đã lấp lánh những ánh sao đầu tiên.

Trên dưới hai mươi phút, cô vẫn chờ, chờ cậu nói gì đó. Nhưng khi cậu chỉ ngồi đó, gần như bất động trừ mỗi khi gió thổi tóc phất phơ, cô chấp nhận sự yên lặng. Một điều lạ lùng, thực sự – trước giờ cô vẫn khó xử trước sự yên lặng.

Ba tiếng đồng hồ sau, họ vẫn ngồi nguyên đó cho đến khi Minato đứng dậy và đi về, đột ngột hệt như cái cách cậu xuất hiện. Và Kushina nhận ra rằng, mình không hiểu Namikaze Minato một chút nào.

Sau này, Kushina đã không hé một lời về cuộc gặp mặt kỳ lạ ấy với ai. Nhưng trong những giờ phút yên lặng ấy, hạt giống của một điều gì mới đã nảy mầm trong cô.


Từ ngày còn bé, Kushina đã nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán về mình, lo lắng vì lượng chakra đặc biệt của cô. Họ đoán nó sẽ khiến cô gặp nhiều rắc rối trong tương lai. Và điều đó quả nhiên đã xảy ra vào năm cô mười bốn tuổi.

Tâm trí của cô bé bị bắt cóc là một mớ hỗn loạn và mù mờ trong khi nhóm ninja từ làng Mây dẫn cô đến biên giới. Cô rất kinh hãi, cũng như bất kỳ ai cùng lứa rơi vào tình cảnh này. Nhưng cô không bất lực.

Thận trọng để không bị ai phát hiện, cô dứt từng sợi tóc đỏ dài của mình đánh dấu đường. Cô chỉ biết cầu mong ai đó sẽ phát hiện ra dấu vết của mình. Nhưng khi chỉ còn cách làng Mây vài phút, mọi hy vọng của cô đều đã tan thành mây khói.

Cho đến khi đội trưởng của nhóm ninja – một người đàn ông to lớn đầy sẹo trên người – đột ngột khựng lại và giơ tay lên. Mặt hắn cau lại.

“Chuyện gì vậy?” một tên đứng ngay sau cô hỏi.

Mắt hắn chợt lóe lên. “Chúng ta bị bám đuôi.”

Nhóm ninja không hề biết chuyện gì đã xảy ra với mình sau đó.

Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Kushina không thể theo kịp. Có tiếng hét – phát ra từ những kẻ bắt cóc cô – và tiếng chật vật chiến đấu. Rồi những tiếng bịch và mọi thứ trở nên im lặng. Quá im lặng.

Trong khoảnh khắc, cô ngã. Nhắm chặt mắt lại và hét lên, cô gần như chắc chắn chẳng gì và chẳng ai có thể đỡ được cô kịp.

Tiếng hét hoảng hốt chợt bặt lại, tắc nghẹn trong cổ họng cô khi một đôi tay rắn rỏi đỡ lấy cô ngay trước khi cô ngã. Người giật bắn, cô bật ra một tiếng kinh ngạc trước khi đủ can đảm mở mắt ra.

Cô đang ở trong vòng tay của một người nào đó, đó là điều cô nhận ra ngay tức thì. Và người đang đứng trên một cành cây trông có vẻ quá dễ gãy đối với cô. Nếu hoàn cảnh không đáng mất mặt như vậy cô đã ré lên vì giật mình rồi. Cô túm và bấu chặt lấy cánh tay vị cứu tinh của mình, có lẽ hơi chặt so với bình thường.

Nhưng cú sốc lớn nhất ập đến là khi vị cứu tinh ấy cất tiếng. “Cậu không sao chứ?”

Hồi lâu cơn sốc mới để cô 'hoạt động' trở lại bình thường. Đôi mắt tròn to đến lố bịch ngước lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. “Minato...?”

Cậu gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. “Tớ để ý thấy tóc cậu và lần theo chúng. Cậu ném cái nhìn u ám về đường biên giới cách đó không xa. “Suýt chút nữa thì tớ đã đến quá muộn.”

Cô chớp chớp mắt vài lần, mọi chuyện như rối tung trong đầu. “Làm sao cậu biết?”

Chưa bao giờ trong đời Kushina thấy tim mình lỡ nhịp (dù chỉ một chút) như khi Minato cười. “Đương nhiên là tớ biết chứ. Tớ để ý mái tóc đẹp của cậu ngay tức thì.”

Trong khoảnh khắc ấy họ nhìn nhau, một điều gì đó chắc chắn đã thay đổi ở Uzumaki Kushina. Và cô giật mình nhận ra rằng, mình đã bắt đầu ngã, sa ngã vào một thứ còn nguy hiểm hơn chuyện vừa xảy ra vài phút trước.

Phút giây gần gũi có phần khó xử của họ bị gián đoạn đột ngột khi Jiraiya nhảy lên một cành cây gần đó. Trên mặt ông là một vẻ nghiêm trọng khác thường. “Hai em vẫn ổn chứ?”

Cô thầm ơn trời rằng ít nhất thì, Minato vẫn còn có thể gật đầu và nói được. “Vâng. Em đã chặn chúng lại kịp lúc.” Jiraiya gật đầu, thanh thản đi trông thấy. “Làm tốt lắm.” Và cái cách ông nháy mắt với Kushina khiến má cô đỏ lựng. “Hai nhóc cứ thoải mái chuyện riêng tư đi nhé. Ta sẽ đi báo lại với mọi người.” Thế là ông biến mất.

Nhìn Minato, Kushina có vẻ hài lòng khi thấy cậu cũng khó xử y chang mình. “Ờ...” họ Namikaze đằng hắng giọng. “Tớ... nghĩ bọn mình cũng nên đi thôi.”

Cô nheo mắt, vì bản thân mình chứ không phải vì cậu. “Cậu cũng nên buông tớ ra. Tự tớ vẫn đi được.”

Minato làm theo, và lần này không thả cô rơi như lần trước. Cô chạy bay chạy biến ngay lập tức.

Vậy ra có lẽ cô đang phải lòng cậu, hoặc đại loại như thế. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải thừa nhận chuyện đó ngay lúc này.

Một nụ cười tinh ý nhỏ bé hiện trên mặt Minato khi cậu nhìn theo cô.

No comments:

Post a Comment