13 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #16

#16: Hơi hơi điên khùng
Trong tất cả những ngày Kudo bị ốm...

Trong tất cả những ngày Kudo bị ốm, cậu chọn đúng cái ngày Heiji và Kazuha từ Osaka đến chơi. Thế là kế hoạch của họ đổ bể, vì cậu nhóc quá ốm để đi bất kỳ đâu, và Ran không tin tưởng ông bố của mình lắm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ – kể cả khi ổng chịu giơ một ngón tay tình nguyện. Thế là họ quyết định chỉ ở văn phòng, nơi họ có thể trông chừng Conan.

Đưa đây cho tớ, Bà chị,” Heiji nói, cẩn thận kéo lấy cái khay từ tay Ran. Đấy là cớ để Heiji có thể đi xem cậu thám tử teo nhỏ thế nào mà trông chừng cậu. Cộng thêm quấy rối cậu một chút. Quấy rối Kudo là một sở thích của Heiji mà!

Ran không phản đối chút nào, thế là Heiji tiến vào phòng ngủ của cô – chăn gối của cậu nhóc được tạm thời chuyển vào đó để cô có thể trông chừng cậu. Có vẻ như là, cô thực sự không tin tưởng ông bố của mình. Bình thường ra thì Heiji đã đùa tới đùa lui về cái vụ Kudo ngủ trong phòng Bà chị, nhưng cậu chàng đang bị ốm cơ mà.

Kudo đang ngủ say sưa (theo như hắn nhìn là như vậy); mặt cậu đỏ au, và ngay từ khi bước vào Heiji đã nghe thấy âm thanh khản đặc, yếu ớt nghe như tiếng sáo kèm theo một lần hít thở của cậu. Nhưng khi hắn nhón chân bước tới, một mắt xanh bật mở và tập trung nhìn lấy hắn, dù chỉ lờ mờ. “...không phải Ran,” cậu lẩm nhẩm, nhắm mắt lại.

Đúng vậy.” Heiji cẩn thận quỳ xuống, không để cái khay mất thăng bằng. Trên khay là một cốc trà và một thứ thuốc gì đó nhìn và có mùi như si-rô ngậm ho đựng trong một cốc nhựa. Hắn cầm nó lên và đưa ra cho đứa trẻ không-phải-là-một-như-vậy. “Của cậu này.”

Conan ngồi dậy và cầm lấy cốc thuốc. Cậu nhìn nó và nhăn mũi. “Eo.”

Heiji cố nhịn cười trước cái vẻ mặt của cậu. Kudo trông giống hệt một đứa trẻ bảy tuổi mè nheo. “Thôi nào,” hắn nịnh nọt. “Uống đi cho nó xong chuyện.”

Một tiếng thở dài bỏ cuộc, Kudo ngoan ngoãn uống cạn một hơi. Cậu rùng mình trước cái vị thuốc tồi tệ, và lần này Heiji phải bật cười. Kudo ngồi im hồi lâu, rồi ngước lên nhìn Heiji vẫn với cái ánh mắt không tập trung ấy. “Cậu biết không, Hattori?”

Gì cơ?”

Cậu là đồ tồi.”

Heiji gần như ngã ngửa ra đằng sau. “CÁI GÌ?”

Cậu là cái đồ bạn không hợp thời!” Kudo tiếp tục, ném cho hắn một cái nhìn đầy trách móc – quả là một kỳ tích, vì bản thân mắt cậu giờ đã lờ mờ như hai cái bánh rán vậy. Giờ thì cậu đang lèm bèm từng câu từng chữ. “Cậu là cái đồ như thế!”

...sao lại như thế?”

Lần nào cậu xuất hiện là lần đấy có án mạng và bao nhiêu điều không tốt lành xảy ra!” cậu vừa nói vừa vung một tay loạn xì ngậu. “Nhưng khi không có chuyện gì xảy ra và chúng ta có thể thoải mái đi chơi thì cậu ở đâu hả? CHẢ Ở ĐÂU CẢ! Hoặc là ở Osaka. Nhưng vấn đề là cậu không có ở đây!” Đến lúc này, cả hai tay cậu đã vung vẩy trên không, ra vẻ vô cùng bực tức. “Và đấy là lý do cậu là đồ tồi.” Cậu gật gật tỏ vẻ rất thông thái sau câu cuối cùng.

Heiji chớp chớp mắt trong khi Kudo cứ nghiêng nghiêng ngả ngả mấy cái liền, rồi rơi đánh bụp xuống đệm. Cậu lại khò khò ngủ ngay khi đầu chạm gối.

Ran chọn đúng lúc đấy để thò đầu vào. “Hattori-kun? Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Cô vừa nói vừa bước vào phòng. “Hình như bọn tớ vừa nghe có tiếng hét.”

Heiji ngó cô qua vai, hỏi, “Bà chị...cậu có cho gì vào si-rô ngậm ho không đấy?” Hắn tự nhủ phải đến chơi lần nữa đúng dịp Kudo ốm. Anh chàng này rất hay ho khi điên khùng!

No comments:

Post a Comment