09 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #1

Drabble #1: Lộ tẩy
Vì lợi ích của cậu, tốt nhất là hãy quên mọi thứ cậu biết đi.

Cậu là Kudo, phải không?”

Phủ nhận.

Những lời chối cãi của cậu đều bị logic và bằng chứng đánh phủ đầu, và chỉ lúc đó cậu mới nhận ra mình đã tự đặt chân vào bẫy. Một cú sốc lớn.

Hoang mang hoang mang HOANG MANG!!!...

Cậu đang bị đe dọa – hắn sẽ nói với Ran nếu cậu không chịu thừa nhận ngay lúc này. Không thể nào, chuyện này không xảy ra đấy chứ, đây là tống... thông tin! Không xảy ra không xảy ra không xảy ra...

CHỜ ĐÃ!”

Thời gian như chậm lại, kịp để cậu kéo tay Ran ra chỗ khác với lý do... đói. Một lời than phiền con nít thật đấy, nhưng hiệu quả đến 100%. Trong khi Ran đang mải “lên bài giảng” cậu vì sao không ăn từ nãy, cậu chỉ ngoái lại ném một cái nhìn về tên kỳ phùng địch thủ của mình, và mắt hắn choàng mở to khi hiểu được thông điệp chỉ từ cái nhìn ấy.

Cậu không biết mình đã làm gì đâu...

-o-

Hattori Heiji hơi giật mình khi đứng dậy mở cửa... và nhìn thấy Mouri Ran đứng đó với vẻ lo lắng. “Bà chị?” Hắn hỏi với một cái ngáp rõ to; dù gì cũng đã khác là muộn rồi, chưa kể ban ngày đã dài lê thê với vụ án đó. “Có việc gì vậy?”

Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng cậu có nhìn thấy Conan-kun không?” Ran bối rối vặn tay. “Tớ không tìm thấy em ấy đâu cả – em ấy cứ là lạ từ sau khi cậu phá án xong, và bây giờ mất tích luôn.” Câu nói cuối cùng có pha chút khó chịu rồi lại đượm đầy sự quan tâm. “Em ấy không về phòng bọn tớ.”

Heiji không nói câu nào. Đúng là hắn đã biết câu trả lời, nhưng hắn không phải người đã phá án. Đó là công của Kudo Shinichi, “ngụy trang” sau cánh cửa và dùng cái thiết bị hình dạng cái nơ của cậu giả giọng Heiji.

Kudo Shinichi, thân phận giả Edogawa Conan, một cậu nhóc bảy tuổi thông minh khác người. Cách xủ sự khác lạ của cậu bắt đầu ngay sau vụ án kết thúc – và chính xác hơn, sau khi Heiji đã tra hỏi cậu. Quá nhiều sự trùng hợp, quá nhiều điểm giống, và quá nhiều bằng chứng để có thể lờ đi.

Lý do cả Heiji và Kudo đều là những thám tử giỏi là vì họ coi trọng bằng chứng hơn tất cả. Dù một người có vẻ vô tội đến thế nào đi chăng nữa, dù chứng mình ngoại phạm của anh ta có thuyết phục đến thế nào đi chăng nữa, họ vẫn luôn để bằng chứng dẫn đường cho mọi suy luận. Cả hai đều không né tránh mọi khả năng có thể từ bằng chứng, điều mà ít ai dám làm. Chính vì thế mà họ đều là những thám từ lừng danh cho đến ngày hôm nay.

Kể cả theo quan điểm suy luận đó của Heiji, hắn vẫn khó có thể tin vào giả thuyết ấy. Nhưng dù gì đi chăng nữa, mọi bằng chứng từ óc quan sát của hắn đã nói lên tất cả, và hắn buộc phải tin vào bản năng của mình. Quả không sai.

Tôi không thấy nhóc ấy,” Heiji đáp và lại ngáp dài. “Có cần tôi giúp tìm không?”

Cậu không phả–” cô định nói.

Không có gì đâu. Đằng nào cũng tỉnh rồi mà.” Heiji lắc lắc đầu, lờ đi sự từ chối của Ran. Hắn bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại, cố gắng hết sức không đáp trả “tiếng gọi” của chăn ấm và gối êm trong phòng.

Chẳng mấy chốc là Heiji đã tìm được cậu nhóc. Ran vẫn chưa tìm đến chỗ đó–cậu nhóc đang nằm kềnh trên chiếc ghế dài ngoài phòng chờ. Họ chưa hề đụng đến căn phòng này vì vẫn sợ có án mạng – ắt hẳn cậu ngủ ở đây để tránh bị quấy rầy, và tất nhiên – Heiji cười thầm – chuẩn bị lên cơn đau tim.

Bà chị!” Heiji gọi khẽ. “Tìm thấy rồi!”

Ngay lập tức Ran có mặt bên cạnh hắn, nhìn xuống cậu em. “Mình đã nói với nó bao nhiêu lần là phải bỏ kính ra trước khi đi ngủ cơ mà?”, cô thở dài, cúi xuống và nhẹ nhàng gỡ cặp kính ra khỏi khuôn mặt cậu bé, rồi gấp lại và đặt lên chiếc gối phía trên cậu.

Heiji nhìn thật kỹ cậu nhóc đang ngủ. Đúng là không có cái kính che đi nét mặt thì nét giống nhau giữa Conan và Kudo lại càng rõ rệt. Tại sao hắn lại chưa hề để ý nhỉ? Chẳng lẽ nãy giờ hắn chỉ bịt mắt và đi loanh quanh?

Không... hắn chỉ đơn thuần đã rơi vào cái bẫy mà Cũn Cỡn đã dày công dựng nên: một thứ ảo ảnh về hình dáng đơn giản mà quá hiệu quả. Ai ai nhìn cậu cũng chỉ nhìn thấy một chú nhóc thông mình khác người tò mò (thậm chỉ “tọc mạch”) mê trinh thám, không nghi ngờ gì hơn.

Nhưng nếu có ai đó thực sự nghe cậu, hay quan sát cậu ở hiện trường thì...

Mà làm thế nào mà không ai đoán ra được nhỉ? Hay ít nhất là thấy có sự bất thường?

Liệu tớ để em ấy ở đây có ổn không nhỉ?” Ran hỏi, khiến hắn ngay lập tức quay về thực tại. “Em ấy đang ngon giấc, mà hung thủ cũng bị bắt rồi... Sẽ ổn chứ?”

Không sao đâu.” Heiji trấn an. Ran chúc hắn ngủ ngon và quay về giường. Ngay phút cánh cửa đóng sập, nụ cười hơn hớn của Heiji vụt tắt, và hắn quay lại nhìn người-không-phải-một-cậu bé đang mơ màng, chỉ để thấy một mắt xanh biếc đã mở to tỉnh giấc, thận trọng nhìn lại hắn.

Biết là cậu tỉnh ngủ mà.” Heiji nói.

Conan – hay đúng hơn, Kudo – chỉ lườm lại hắn, không tỏ chút bất tiện khi thiếu đi cặp kính vẫn thường đeo.

Thế nào, cậu muốn nói với tôi bây giờ hay để đợi đến ngày mai?” Cậu thám tử miền Osaka thúc giục, khoanh tay sau gáy và tựa vào lưng ghế. “Tôi rất muốn biết làm thế nào mà cậu kẹt trong cái thân thể này.”

Hắn ngạc nhiên khi thấy Kudo từ từ nhắm mắt lại. “Vì lợi ích của cậu,” cậu nói thẳng, “tốt nhất hãy quên mọi thứ cậu biết đi. Quay về Osaka, phá án ở đấy, và quên hết mọi chuyện. Tôi chân thành khuyên đấy. ”

Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”

Tin tôi đi.”

Đấy không phải một câu trả lời.” Heiji đáp lại. Thức sự hắn biết Kudo không hề muốn lờ hắn đi; có một cái gì đó ẩn giấu đằng sau câu trả lời khó hiểu ấy. “Tôi muốn biết.”

Kudo im lặng một phút. “Nếu biết đồng nghĩa với việc cậu sẽ gặp nguy hiểm,” kẻ-không-phải-một-đứa-trẻ tiếp, vẫn cái giọng ngang ngang ấy, “và mọi người xung quanh cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm, cậu có còn muốn biết không? Nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời.”

Heiji không phải nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn đã luôn là một con người thẳng thắn, chạy cắm đầu cắm cổ mà chẳng thèm nhìn. Hắn biết điều đó, nhưng chừng nào hắn vẫn bảo toàn được tính mạng, không cớ gì phải thay đổi lối sống đó cả. “Cứ nói đi.” Như để kiên quyết không rời đi cho đến khi có một lời giải thích, hắn đi vòng lại và ngồi lên ghế.

Cuối cùng Kudo cũng ngồi dậy và nhìn cậu. “Vậy là cậu thực sự muốn biết.”

Đương nhiên.” Heiji nói. “Vậy nói đi.”

Tất cả thay đổi chỉ trong chớp mắt. Vẫn là Conan ngồi đó một tích tắc. Nhưng ngay khi nhìn lại, lớp mặt nạ cuối cùng đã biến mất – hay là chính Heiji đã vô tình làm vậy? – và trước mặt hắn là một Kudo không hơn không kém. Nhưng khác hẳn so với lần chạm trán đầu tiên của họ. Lần đó, cậu thám tử Tokyo đã như đau ốm và ho liên tục, nhưng vẫn đứng thẳng và chỉ cho Heiji sự thật.

Lần này... trông cậu thật sự mệt mỏi. “Cậu vẫn ổn chứ?” Heiji hỏi.

Cái Nhìn Viên Đạn hắn bị đáp trả mà trấn an đến lạ lùng. “Nếu cậu là tôi, liệu cậu có ổn không?”

Chắc...là không.” Heiji thừa nhận. “Tại sao cậu không để mọi người biết chuyện?”

Vì chúng muốn tôi chết.” Kudo nói thẳng. “Và nếu... tôi bị bắt,” cậu vội sửa lại, “tôi không muốn liên lụy tới bất cứ ai cả. Thế nên hãy quên hết đi.”

Thế là cậu đang lẩn trốn bọn người muốn trừ khử cậu?” Heiji nhắc lại một cách hoài nghi.

Chính xác.”

Heiji cau mày. “Chúng là ai?”

Một khoảng im lặng trước khi Kudo thở dài. “Tớ không biết.”

Heiji phải cố gắng lắm mới không nói một câu đùa cợt. Kudo Shinichi, tự nhận là mình không biết? Theo như hắn định nghĩa thì đấy là dấu hiệu của Ngày Tận thế! Nhưng hắn không nói gì. Không một đứa trẻ nào có thể tỏ ra mệt mỏi đến như vậy. Thậm chí còn là bất thường đối với Shinichi nếu như hắn vẫn còn là mười bảy tuổi.

Heiji quyết định thật nhanh. Trí tò mò của hắn đang gào ầm lên, đòi một câu trả lời, nhưng lý trí của hắn chỉ nói Dừng lại. Và có lẽ đâu đó trong hắn cảm thấy áy náy khi đè nén đối phương của mình như vậy. Thêm nữa, hắn cũng đã kiệt sức rồi. “Cho cậu biết,” Heiji nói. “Tôi sẽ không cho cậu đi nếu không có một lời giải thích nào. Tôi đã quá tò mò về chuyện đang xảy ra với cậu rồi. Nhưng mà... cả hai chúng ta đều đã mệt rồi. Ngủ đã, ngày mai cậu có thể nói cho tôi mọi chuyện. Đủ thời gian cho cậu nghĩ đủ thứ tên xấu cậu muốn gọi tôi.” Hắn cho một câu cuối với một cái cười nửa miệng tinh nghịch.

Hắn như được khích lệ khi thấy một nụ cười, dù chỉ là nhỏ nhất, xuất hiện trên mặt kẻ-không-phải-một-đứa-trẻ.

Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không cho ai biết,” Heiji nhẹ nhõm tiếp. “Tôi tôn trọng quan điểm của cậu không muốn cho cả thế giới này biết, nhưng tôi muốn được rõ mọi chuyện – ai, cái gì, ở đâu, khi nào, và lý do tại sao. Như thế là công bằng chứ?”

Chắc vậy.” Shinichi gật đầu sau một hồi suy nghĩ. Và lại ném cho Heiji một cái Nhìn. “Mà sao cậu lại tò mò về chuyện của tôi đến vậy? Nó chẳng liên quan gì đến cậu, mà cậu cũng chẳng giúp gì được tôi.”

Tại sao tôi lại...” Heiji nhắc lại, cố nhịn cười. “Cậu đáng ra bằng tuổi tôi. Vậy mà cậu lại không. Điều này là bất bình thường, thế nên đương nhiên tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Và... trời ạ, ai bảo với cậu là tôi không thể giúp được gì?”

Bản thân tôi đang tiến thoái lưỡng nan đây này.” Kudo tiếp lời.

Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ một.” Heiji đáp. “Tối nay chúng ta đã làm khá tốt đấy chứ, chỉ trừ cái thứ kim gây mê quái quỷ của cậu.” Nhớ lại, hắn với tới và cốc đầu Conan. “Cậu mà còn làm thế một lần nào nữa là tôi sẽ cho cậu bay lên chín tầng mây đấy.”

Và có vẻ như Conan đã hiểu được ý hắn nói gì. “Vâng, xin lỗi ạ, nhưng cậu mới là người đang lê la tốn một đống thời gian đấy.” Conan đáp trả, nụ cười nửa miệng quen thuộc và đắc thắng đến khó chịu hiện lại trên mặt. “Cậu cứ như cần tôi phải vừa vẽ vừa hát cho cậu nghe ấy.”

Hát một chữ, là cậu bay ra khỏi cửa sổ,” Heiji hùng hổ ném lại. “Theo như tôi biết, giọng hát của cậu khá là nguy hiểm – giết chết chó mèo, vỡ cửa kính, hỏng máy nước...

Nó đâu có tồi đến như VẬY!” Kudo cãi lại, nắm tay siết chặt. Nhưng mặc dù họ đang cãi nhau (về một cái gì đó rất mơ hồ và vớ vẩn), nhưng tia sáng đầu tiên – dù bé nhỏ và yếu ớt – của lòng tin đã xuất hiện trong cặp mắt xanh biếc.

Shinichi ngồi xuống ghế, khoanh tay. “Mà sao cậu lại sẵn lòng giúp tôi thế?”

Ừm, thì nó là một bí ẩn, mà tôi thì chưa bao giờ thấy một bí ẩn mà lùi bước,” Heiji công nhận. “Nhưng mà... tôi cũng chẳng biết nữa, có vẻ cậu cần tôi giúp. Đừng cãi làm gì.” Hắn giơ một tay phớt lờ mọi lời từ chối ngay cả khi cậu chưa kịp lên tiếng. “Cậu giống hệt tôi. Cậu ghét phải thừa nhận mình sai, không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác kể cả khi cần thiết. Tôi cá là cậu vẫn thấy ngại khi hỏi người khác với lên cao lấy đồ cho mình.”

Sự im lặng của Kudo đã nói lên tất cả. Mặc dù vậy, chùm tia hy vọng và tin cậy ngày càng hiện rõ.

Bà chị thật sự không biết à?” Heiji hỏi.

Chỉ điều đó đã gây một phản ứng dữ dội từ cậu. “Không được!” Kudo rít lên quyết liệt, đứng dậy với đôi mắt như rực cháy. “Cô ấy không biết được! Nhất là cô ấy! Nghe tôi, Hattori. Ran không thể biết được!

Heiji giơ tay đầu hàng. “Thôi được thôi được, tôi chỉ hỏi thôi mà.” Hắn bỗng dừng lại. “Mà tại sao cậu lại không muốn cô ấy biết? Tôi đã nghĩ cô ấy là người đầu tiên cậu sẽ nói...”

Có rất nhiều lý do,” cậu lại ngồi xuống và khoanh tay. “Nó phức tạp lắm.”

Heiji gần như ngay lập tức cười một cách... quỷ quyệt. Nhưng hắn vẫn để nó trôi qua. Còn khối cơ hội để trêu Kudo cơ mà. “Vậy thì ngày mai,” hắn bỗng nghiêm lại khi thay đổi chủ đề, đứng dậy và vươn vai hết cỡ, “cậu sẽ nói hết cho tôi. Và chúng ta sẽ cùng bàn tính chuyện sau này. Thỏa thuận chứ?”

Thỏa thuận.” Shinichi nói chỉ sau vài giây.

Đi ngủ tiếp đi, Cũn Cỡn. Trông cậu như vừa gặp sóng thần ấy.” Heiji khuyên.

Thế hả, tôi vừa lên đến 5 cơn đau tim đấy.” Shinichi ném lại, đảo mắt và một cách rất... chuyên nghiệp (?), lờ đi cái biệt danh đầy ẩn ý. “Phải nói thêm là tất cả là nhờ có cậu.”

Đừng có đổ tội cho tôi, đây chỉ là đi chơi thôi mà.” Heiji cười trừ, cố tình tránh đi cái lườm; hắn đi ra cửa. “Ngủ ngon. Mai nói chuyện nhé!” Và hắn biến mất, để lại một Shinichi đang nhìn chằm chằm lên trần nhà và trằn trọc cả đêm tại làm sao mình đã sơ hở đến như vậy.

Nhưng cậu biết rằng mọi chuyện đã có thể tồi tệ hơn thế.

-o-

Xe khách đến nơi ngay khi trời sáng.

Trèo lên xe thật là khó khăn, Shinichi cảm thấy vậy. Bởi vì đang chờ cậu là cái tên Khai Hết Ra Đi ngồi lù lù đó. Cậu thật sự đã rơi vào tay Hattori rồi. Mà Kudo Shinichi không thích mất quyền điều khiển, mà nhất là trong trường hợp của bản thân hắn.

Nhưng dù cậu có muốn hay không, mọi chuyện cũng đã bị lộ tẩy rồi. Giờ cậu chỉ có thể đảm bảo rằng chỉ có thêm một người nữa biết mà thôi. Thở dài, cậu bước vào trong xe – ngoái qua vai ra hiệu rằng vâng vâng, chị Ran à – mình đã mang đủ đồ rồi.

Và như đã nói, Heiji đã ngồi lù lù đó từ nãy, ngay hàng đầu. “Chào buổi sáng!” hắn cười hơn hớn.

Cố gắng không để chút nỗi lo lắng nào hiện trên mặt–dù gì thì, tính mạng cậu cũng đang ngàn cân treo sợi tóc – cậu quăng mình lên ghế ngồi cạnh hắn. “Khi nào ta khởi hành,” cậu nghiến răng. “Tôi sẽ bắt đầu.”

Heiji gật đầu và tựa lại vào lưng ghế.

Ran tiến vào ngay sau Conan, và chợt dừng lại nhìn họ.

Em muốn ngồi cạnh anh Heiji!” Conan liến thoắng, chợt biến thành một cậu nhóc hiếu động với nụ cười toe toét và đôi mắt cún con. “Được chứ, được chứ hả chị Ran? Đi mà nhé?”

Cô quay sang Heiji, người như đang... mất hồn. “Như thế được chứ?”

Hắn vội lắc lắc đầu. “Không có gì! Tôi sẽ trông nó mà!” hắn cố nặn ra một cái cười.

Ran có vẻ hài lòng, và đi tiếp vào phía trong xe và ngồi cạnh bố cô.

Nụ cười rơi tuột khỏi mặt Heiji gần như ngay lập tức và hắn cúi xuống tên có-vẻ-nhỏ-hơn-mình. “Cậu làm cái quái gì thế?” Heiji gần như gầm lên. “Bộ muốn tôi lên cơn đau tim hả?”

Nụ cười tinh quái trên mặt Conan lúc đó, không nghi ngờ gì nữa, đích thị là của Kudo–may mà Ran không nhìn thấy. “Luyện tập, Hattori. Luyện tập. Họ nghĩ tôi là một đứa trẻ, đúng không? Vậy tôi phải hành xử cho giống chứ. Cố mà quên đi nhé, ông bạn ạ.” Cậu nói với một vẻ rất tự mãn, và dường như lấy làm thích thú với phản ứng của Heiji.

Heiji ngồi xuống, vẫn ném cho thằng bé một cái nhìn... đề phòng.

Nhưng nói gì đi chăng nữa, Kudo cũng đã gọi hắn hai chữ “ông bạn”. Mong rằng đó là một dấu hiệu tốt...

Một hồi lâu sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cuối cùng thì họ cũng thoát được khỏi cái chốn khỉ ho cò gáy này. Kẻ giết người cũng đã bị bắt và giao cho cảnh sát. Vụ án đã được khép lại.

Không muốn thúc giục, nhưng cũng đang sốt ruột chờ câu chuyện sắp tới, Heiji nhìn xuống người đồng hành nhỏ bé của mình, chỉ để nhìn thấy một cặp mắt xanh biếc đã nhìn cậu chờ đợi.

Không cần một lời nào, Kudo Shinichi tựa vào lưng ghế, khoanh tay sau gáy và bắt đầu: “Tất cả là từ cái ngày tôi và Ran đến Tropical Land...”

No comments:

Post a Comment