13 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #15

#15: Lạc lối
Cậu ấy đang ở đâu đó dưới cơn bão này. Heiji phải tìm được cậu trước khi...

Chạy dưới một cơn bão như thế này quả là một ý định điên rồ, nhất là vào nửa đêm. Trời tối om, tầng tầng lớp lớp mưa xối xả kèm theo sấm sét. Một cơn gió mạnh khủng khiếp – ở trên đường thôi, vì một loạt các lí do khác nhau, đã đủ coi là nguy hiểm rồi.

Heiji kéo chiếc áo khoác khít lại mình hơn và vụt chạy trên vỉa hè. Nó thực sự chả hữu ích gì hơn, sau khi đã ướt sũng vì mưa ngay từ khi hắn bước ra khỏi cửa. Lạnh và ướt như chuột lột, nhưng đầy quyết tâm; một thứ gì đó đã mách bảo cho hắn, rằng đêm nay hắn sẽ phải giải quyết một gánh nặng lớn lao.

Hắn đau đớn. Vô cùng đau đớn ngay cả lúc này – quá nhiều chuyện đã xảy ra, trời có mưa thì cũng như cảnh đi đôi với tình... Nhưng hắn đang cố gắng đẩy mọi cảm xúc của chính mình sang một bên và làm tất cả trong cuộc tìm kiếm... và để đảm bảo rằng sẽ không còn mất mát nào nữa trong đêm nay...

-o-

Họ bắt hắn phải ngồi chờ ở Văn phòng Thám tử Mori. Hắn dù uất ức nhưng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận thực tế. Megure dù gì cũng bất di bất dịch, không nghe bất kỳ lời nào từ phía hắn.

Và thế là bắt đầu cơn ác mộng lớn nhất của đời Heiji. Hắn phải chờ từng giây từng phút cho những tin tức về bạn của mình... hay bất cứ điều gì. Mà hắn lại không phải một người chịu chờ đợi; bất kỳ ai quen Heiji đều biết về tính bất nhẫn của hắn. Thế là hắn cựa quậy liên tục; hắn gõ gõ trên bàn; đi đi lại lại tìm một cái gì đó hay ho trên TV, tiếp tục đi đi lại lại (hẳn bây giờ đã có một dọc thảm bị sướt chỉ), lại gõ gõ...

Khi điện thoại cuối cùng cũng reo lên thì Heiji cũng vừa mới khoác vào chiếc áo, định xông ra giữa trời mưa chỉ vì hắn không chịu nổi nữa. Nhưng hắn vẫn nhảy lên ghế, loay hoay với cái ống nghe và cuối cùng cũng nhấc được nó lên và đặt kề lên tai. “A lô?” Hắn nói, không them quan tâm đến đoạn chào hỏi gì gì mà đây là Văn phòng Thám tử Mori hay đại loại như thế. Chính là cuộc gọi này – hắn quả quyết như vậy.

Quả như vậy... “Hattori-kun,” Megure bắt đầu.

Giọng nói của ông có gì đó trống rỗng; không bình thường một chút nào. Và chỉ điều đó, đối với Heiji, đã gần như nói lên tất cả. “Chuyện gì đã xảy ra? Bác đã tìm thấy họ chưa? Họ có ổn không? Ai đã–?”

Megure ngắt lời hắn. “Hattori-kun, nghe đã!” Khi cậu thiếu niên trở nên im lặng, vị Thanh tra tiếp lời. “Có chuyện...đã xảy ra.”

...gì cơ?”

Khi Megure nói với hắn mọi chuyện đã diễn ra trong đêm nay, Heiji đã hiểu vì sao giọng vị Thanh tra đã trở nên trống rỗng đến vậy. Và chính hắn cảm thấy con tim mình đã rơi đế giày và vỡ tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.

Và Megure tiếp tục kể những chuyện khác đã xảy ra. Heiji cảm ơn ông và gác máy. Hồi lâu, hắn vẫn đứng đó bàng hoàng và sững sờ, cố gắng tua lại mọi chuyện vừa được nghe kể. Thế và hiện thực trở lại, và bản năng chiếm lĩnh. Hắn nhét chân mình vào giầy, tóm lấy một cây đèn pin, và chạy xộc ra khỏi cửa. Lướt xuống cầu thang, hắn xuýt xoa khi hơi lạnh như cứa vào da thịt mình; trời giá rét và đang mưa.

Và hắn chạy...

-o-

Heiji không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng hắn phải có mặt ở đó trước khi đêm nay đẫm thêm chút bi kịch nào nữa. Khó để nhìn và khó suy nghĩ trong cái thời tiết này. Hắn nên tìm ở đâu? Phải có một nơi để cậu ta ở đó chứ? Một nơi để trốn tránh...một nơi mà không ai nghĩ đến mà tìm...một nơi quan trọng...

Và thế là hắn biết. Biết như thế nào, bản thân hắn cũng không hiểu. Nhưng hắn biết nơi mình phải đến. Đấy là điều duy nhất có thể hiểu được. Dù gì thì, đó cũng là nơi cuối cùng họ được thực sự hạnh phúc.

Phải mất hồi lâu hắn mới đến được nơi đó, nhất là trong cái thời tiết như thế này – và bản thân hắn cũng xém chút nữa thì lên thiên vì một cái ô tô – nhưng rồi cuối cùng thì, Tropical Land cũng sừng sững trước mắt hắn. Trời đã muộn, công viên cũng đóng cửa; như chọc trời, cả khu công trình trông đầy đen tối và u ám, như chứng nhân cho mọi sự việc khởi đầu cũng như những gì đang diễn ra đêm nay. Bỗng hắn thấy rùng mình.

Hắn đã từng hỏi về nơi này. Và Kudo đành miễn cưỡng đưa hắn tới đây, chỉ cho hắn đúng cái chỗ mà... NÓ xảy ra. Phải nói rằng chẳng có gì hay ho ở đó mà nhìn, nhưng Heiji cũng đã xem xét kĩ lưỡng một hồi trong khi Kudo quay lại. Dù gì thì đây cũng chẳng phải nơi tràn ngập những kỉ niệm đẹp đẽ gì của cậu.

Làm ơn đấy, Heiji tuyệt vọng nghĩ. Làm ơn hãy ở đây... hãy bình yên...

Hắn chui xuống gầm cầu, tránh khỏi cơn bão. Đứng đó hồi lâu, hắn run lẩy bẩy, cố gắng thở ra hơi trong khi bật đèn pin lên và soi quanh khoảng không dưới gầm cầu.

và cậu ấy ở đó. Nếu Heiji không chuyên tâm tìm cậu, có lẽ hắn đã không để ý thấy.

Kudo đang ngồi quay lưng vào một trụ cầu; cậu đang rúm ró người lại, giấu mình trong bóng tối. Cậu ép hai gối trước ngực và giấu mặt mình dưới hai cánh tay. Cậu cứ ngồi im như vậy mãi, thậm chí khiến Heiji nghĩ rằng cậu không còn thở. Hắn chiếu đèn nơi gần cậu bạn; hắn không muốn làm cậu lóa mắt khi (và nếu) cậu có quay ra. “Kudo.”

Đầu cậu giật ngửa lên, hướng về phía giọng nói. Hai mắt cậu mở to và sáng lên trước ánh đèn pin mờ mờ và cả ánh chớp ngoài cơn bão. “Ha...Hattori...” cậu nói khẽ, gần như ngạc nhiên, cứ như cậu thấy sửng sốt khi vẫn có người tìm thấy cậu ở chốn này. “Cậu đang...”

Cắt ngắn khoảng cách giữa họ, Heiji vụt đến quỳ xuống trước cậu, đặt cây đèn xuống đất cạnh mình. Hắn đưa tay ra và đặt lên vai Kudo. “Cậu đang làm gì vậy?” Giờ khi đến gần hơn, hắn mới thực sự thấy rõ Kudo trông...lạc lối đến mức nào. Trong mắt cậu là sự vô cảm, không còn chút ánh sáng.

Cô ấy không còn nữa,” Kudo thì thầm. Một sự trùng hợp đầy bi kịch – giờ đây, trong cái thân thể mười bảy tuổi ấy... Kudo còn giống một đứa trẻ hơn biết bao lần cậu nhóc Conan bảy tuổi. “Hattori, hắn giết cô ấy rồi...”

Tớ biết,” Heiji ngắt lời, cuối cùng cũng như vỡ òa. Hắn gục đầu xuống. “Tớ biết...”

Tại sao hắn lại giết cô ấy?” Kudo tiếp tục,vẫn cái giọng trẻ con yếu ớt ấy. “Tại sao không giết tớ? Tại sao lại là cô ấy?”

Tớ không thể trả lời cậu vì tớ cũng không biết.”

Mất một hồi lâu, Kudo lại lên tiếng. “Tại sao cậu ở đây? Làm thế nào cậu tìm được tớ?”

Megure nói với tớ,” Heiji đáp đơn giản. “Thế là tớ đi tìm cậu. Ngay giờ đây có khá nhiều người đang tìm cậu đấy. Và biết bao nhiêu người đang lo lắng cho cậu.” Đó không phải điều duy nhất Megure nói với cậu, nhưng xem xét mọi chuyện... kể cả Heiji cũng hiểu rằng đây không phải lúc thích hợp để thúc ép chuyện gì. Tốt nhất là nên chờ đợi cho mọi việc được sáng tỏ. Ít nhất là vẫn còn thời gian...

Shinichi quay đầu đi. “Đừng nói cho họ biết tớ ở đây,” cậu nói. “Đi đi, nói với họ rằng cậu không tìm thấy tớ.”

Không có chuyện đó đâu.”

Cứ đi đi...”

Hai tay Heiji xiết chặt lại trên vai Shinichi, và vô tình lắc vai cậu. “Tớ biết là nó thương tâm, nhưng mà–” Hắn khựng lại trước vẻ đau đớn không thể sai được thoáng hiện trên mặt Kudo; nó xác minh lại điều cuối cùng hắn được Megure cho biết. “Cậu bị thương, phải không?”

Mỗi một giây phút trôi qua, mắt hắn quen dần và nhìn rõ hơn bóng tối, cộng thêm cả ánh sáng từ cây đèn pin dưới đất vẫn bật. Hắn thấy rõ mồn một sự giật thót mình của Kudo trước câu hỏi. Kudo vội lắc đầu. “Không, tớ ổn...”

Kudo.” Giọng Heiji nghiêm lại, không cho phép bất kỳ một lời phủ nhận nào khác.

Shinichi nhìn hắn hồi lâu, rồi từ từ duỗi người ra, chỉ đủ để Heiji nhìn thấy những lốm đốm đỏ sẫm ngang bụng. Trên tay cậu cũng có những vệt giống y như vậy. Điều đó trùng khớp với những gì Megure đã nói – có nghĩa là cần có sự điều trị y tế ngay tức khắc.

Đi thôi,” Heiji nói, đưa tay ra cho cậu bạn. “Tớ đưa cậu đến bệnh viện–”

Shinichi lắc đầu và lại thu mình lại. Cậu đang hành xử như một đứa trẻ nhỏ – một đứa trẻ sợ hãi đang lạc lối.

Vì cả cái lạnh, cả thái độ của Kudo, và cả mọi cảm xúc của hắn trước mọi việc đã và đang diễn ra, Heiji không thể nào nhịn được nữa. Hắn lại nắm lấy vai Shinichi và lần này, lắc thật mạnh, lờ đi tiếng xuýt đau đớn từ cậu thám tử. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Chẳng nhẽ cậu định cứ ngồi đây và chờ chết? Kế hoạch tổng thể của cậu là như thế đấy à?”

Kudo ngước mắt đi, và đó là tất cả những gì Heiji cần biết.

Không thể nào. Không có chuyện đó đâu. Chúng ta mất cô ấy rồi, nhưng không thể mất thêm cả cậu nữa.” Đến chính Heiji cũng cảm thấy ngạc nhiên trước sự quyết liệt trong giọng nói của mình.

Nhưng–” Shinichi lên tiếng, nhưng ngay lập tức bị ngắt lời.

Không có nhưng nhị gì cả!” Heiji nổi cáu. “Cậu nghĩ Ran muốn cậu như thế này à?” Hắn chưa một lần nào gọi cô, hay thậm chí nhắc đến cô bằng tên riêng mà luôn luôn dùng biệt danh đầy trìu mến “Bà chị”. Nhưng ngay lúc này, hắn nghi ngờ rằng chỉ có nó mới đủ mạnh mẽ để thức tỉnh Kudo.

Hắn đã đúng.

Nghe cái tên của cô, Kudo lập tức nhìn phắt lên; vẻ mặt cậu như vừa bị ai đó tát. Trong khoảnh khắc, Heiji cứ nghĩ rằng cậu đã tỉnh ngộ sau cơn sốc nặng nề... nhưng mọi hy vọng tan biến khi Kudo đột nhiên lao dậy, đẩy ngã cả Heiji. Một tay cậu bám lên trụ cầu giữ thăng bằng, và cậu dù đang đau đớn vô cùng, vẫn đứng thẳng và ném cho Heiji một cái nhìn uất hận.

Cậu không biết một cái gì cả,” Kudo nói, giọng lạnh tựa băng giá. “Bây giờ thì để tôi yên.” Cậu bắt đầu đi ra. Mà đúng ra thì, “đi” được đã là quá tốt. Cậu đang loạng choạng và vấp liên tục, hầu hết là nhờ dựa vào tường. Thương tích của cậu là rất trầm trọng và đang càng ngày càng tồi tệ, nhưng cậu vẫn vô vọng cố tình che giấu nó đi.

Heiji nhặt cái đèn pin dưới đất lên và đuổi theo cậu. “Cậu định làm gì?”

Biến đi.” Shinichi loạng choạng ra khỏi gầm cầu và tiến ra giữa cơn mưa. “Để tôi yên.” Cậu đang tiến đến ngọn đồi dẫn về con đường, cuối cùng cũng đi được lên vỉa hè.

Cậu dừng lại ngay có được không?” Heiji đứng chặn trước mặt cậu. Hắn tự hỏi liệu nhóm tìm kiếm có tới được đến đây không; hắn đã để quên điện thoại ở văn phòng nên không thể gọi trợ giúp. “Chết tiệt, Kudo...” Hắn tóm lấy cổ tay Kudo, định ngăn cậu tiến thêm một bước nào nữa...và chạm phải miếng quai kim loại lạnh toát của chiếc đồng hồ đặc biệt trên tay cậu. Chiếc đồng hồ đã được dùng không biết bao nhiêu lần để đánh mê bác già Mouri, đồng hành cùng chiếc nơ thay đổi giọng nói cùng cậu phá vô số vụ án.

Khi Shinichi cố gắng giật ra – sức kéo yếu ớt chứng tỏ cậu đang yếu dần đi – Heiji đưa ra một quyết định tức thời. Hắn quay lại cái đồng hồ, loay hoay mò tìm nút bấm cạnh mặt. Hắn tìm thấy, và ấn nó; đủ gần để nghe một tiếng “vụt”...

Và thấy Kudo giật bắn mình. Cậu không ngừng nhìn hắn trong những giây phút còn tỉnh táo cuối cùng, như ngơ ngác trước chuyện gì vừa xảy ra. “Ha...Hattori...” cậu thì thầm trước khi nhắm mắt lại và ngã về phía trước. Heiji đỡ lấy cậu và hạ cậu xuống đất, vai hắn đỡ lấy trán cậu.

Theo nhiều cách nghĩ, việc làm này là quá tàn nhẫn, và Heiji thầm nghĩ hẳn Kudo sau này sẽ hận mình. Nhưng ngay lúc này, có vẻ như cơn mê ngủ là món quà tốt nhất hắn có thể dành cho cậu bạn mình. Đó là vô thức, vô cảm, không phải biết và bị giằng xé trước những gì đã và đang diễn ra.

Ánh đèn thấp thoáng rọi trên con đường, và một hồi sau chiếc xe chủ nhân của ánh sáng đó dừng lại trước họ. Cánh cửa mở ra, và một giọng nói cất lên gọi hắn. “Hattori-kun!” Vậy là họ đã được tìm thấy. Từ giờ phút này trở đi, mọi việc xảy ra sẽ nằm ngoài tay hắn.

Tiếng bước chân rộn rạo về phía họ vang dần, hắn nhìn lại xuống cậu bạn bất tỉnh đang tựa vào người mình. “...Tớ xin lỗi,” hắn nói khẽ, biết rằng nó sẽ chẳng đến tai người cần nghe.

No comments:

Post a Comment