25 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #19

#19: Nơi chuyện ấy xảy ra
Nơi này khiến cậu vô cùng bất an... Chính nơi sinh ra mọi bí mật và những lời nói dối...

“Tớ thực sự không hiểu tại sao cậu muốn đến cái chỗ như thế này,” Conan cất lời, dẫn đường đi vào con dốc dẫn đến một nơi cỏ rậm rạp, gần như không thể thấy nếu không có ý định tìm kiếm. Tiếng nhạc và tiếng nói chuyện lao xao từ Tropical Land vang đến cả con đường này.

“Vì tớ muốn thế,” Heiji trả lời thẳng tưng. Từ nãy hắn đã đi theo mà không một lời nói, nhưng giờ hắn vòng qua cậu bạn tí xíu và rảo bước lên phía trước. Đút tay vào túi quần, hắn ngó nghiêng xung quanh. “Chỗ ấy đây à?”

Conan gật đầu. “Đúng nó đấy.”

Trong khi Hattori đi loanh quanh và nhìn cho đã mắt (mà ngay từ đầu đã chẳng có gì mấy để mà nhìn), Conan chợt nhận ra cậu đang giật lùi lại, thận trọng dồn trọng tâm từ chân này sang chân kia và lén nhìn xung quanh mình, cứ như chờ chực một Gin đột ngột xuất hiện và xử lý nốt con mồi của hắn.

Thật là ngốc quá đi mất – ngay lúc này, nó chỉ là một khoảng trống dưới hầm cầu mà thôi. Chẳng có lý do gì khiến cậu phải bất an như thế này.

...ngoại trừ việc đây chính là nơi chuyện ấy đã xảy ra. Nơi cậu đã chạm trán Gin và Vodka, tới tận mức độ cận kề cái chết. Ấy vậy mà, cậu lại phải chịu giam cầm trong thân thể của chính mình ngày bé, giấu tất cả mọi người mình yêu thương, mong rằng có thể bảo toàn mạng sống của họ mà vẫn truy tìm được bọn người Áo đen. Trong quá trình ấy, cậu gần như đã dối lừa tất cả mọi người cậu từng biết.

Thực sự, đây đúng là nơi sinh ra mọi bí mật và những lời nói dối.

Cậu chợt rùng mình và bước lùi lại thêm vài bước. “Hattori, tớ đi lên đây,” cậu chỉ về con dốc đi lên đỉnh đồi. “Tớ sẽ chờ cậu ở trên đó.” Cậu quay lại và đi lên trên đường, không chờ đợi một câu trả lời; nghe thấy Hattori gọi lại, cậu cũng lờ đi.

Chỉ đến khi ra đường, cậu mới thở dễ dàng hơn được. Cố kiên nhẫn hết mức có thể, cậu chờ Hattori đi ra và đến chỗ cậu đứng, dù chỉ là vài phút sau. “Bất nhẫn quá nhỉ?” Chàng thám tử Osaka đùa trên đường trở ra.

Cái nhìn Conan ném cho hắn chắc đóng nước thành băng mất. “Liệu cậu có muốn quay trở lại cái nơi đã xảy ra một chuyện như thế với cậu không?” cậu bực tức, lời nói gay gắt hơn cậu dự định. Điệu bộ của cậu cũng chẳng khác gì. Thật lòng mà nói, cậu không nghĩ nó lại khiến mình phản ứng dữ dội như vậy. Nhưng mà...

Câu nói tiếp theo của Hattori có phần hơi hối lỗi. “Cũng đúng nhỉ.”

Conan thở dài. Cậu không định xin lỗi vì đã nổi nóng, nhưng cũng không định để bụng chuyện này nữa. “Thế cậu đã xem thứ cậu muốn xem chưa?” cậu hỏi với một giọng gần như bình thản.

“Rồi. Tớ chỉ hơi tò mò về nó thôi mà.” Hattori nhún vai. “Nhưng đúng là nó khá cô lập đấy. Nếu Ahoutoxin đã hoàn thiện và giết cậu, chắc phải lâu lâu người ta mới tìm được xác đấy.”

“APOtoxin!” Conan cố cưỡng không đập bốp vào trán mình. “APOtoxin. Không phải là AHOUtoxin. Ahou* là tên thân mật của cậu dành cho cô bạn gái. Ừ biết rồi, biết rồi, cô ấy không phải bạn gái cậu,” cậu huề huề tay và chêm thêm câu nói cuối cùng để ngăn chặn kịp thời lời chống đối hẳn sẽ tiếp ngay sau đó. “Nhưng mà, trời đất ạ. Cậu không thể nhớ nổi tên của loại thuốc đó, đến tên tớ nói cũng chả ra đâu vào đâu – chuyện quái quỷ gì đã xảy ra giữa cậu và ba cái loại tên đó vậy?”

“Im đi, cũn cỡn. Tớ ném cậu xuống cầu bây giờ đấy.”

*Ahou/Aho (phát âm với chữ 'o' kéo dài): đồ ngốc (tương đương với 'baka'). Từ này thường xuyên thấy trong đối thoại giữa Heiji và Kazuha.

No comments:

Post a Comment