13 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #7

#7: Nghệ thuật tặng quà
Tặng cô ấy thứ gì có thể đánh cậu được ấy. Cô ấy sẽ rất thích đấy!

Khi điện thoại reo, Shinichi lật nắp lên và để nó thăng bằng giữa vai và má mình; chẳng buồn nhìn đến màn hình xem ai gọi, cậu cất giọng. “Kudo.” 


...Cậu đang đọc sách đúng không?”

Cậu cười khẽ khi nghe thấy một giọng nói nặng chất miền Tây. “Sắc sảo lên rồi đấy, Hattori.” Cậu đánh dấu trang, gập sách và cất sang một bên để tập trung nghe điện. “Dạo này cậu thế nào rồi? Có vụ án nào hay ho không?”

Đấy không phải lý do tớ gọi điện.”

Shinichi phải dừng lại đôi chút. Hattori... gọi mà không ba hoa về phá án ư?

Whoa.

Thế cậu cần gì?”

Hattori do dự đôi chút, rồi thở dài. “Tớ cần một vài lời khuyên.”

...Ừ.” Shinichi đã đoán ngay là thể nào nó cũng liên quan đến Kazuha.

Về Kazuha.”

Bingo! “Về vấn đề gì?”

... ừ thì, tớ còn hai ngày để suy nghĩ xem nên tặng gì cho cô ấy.”

Shinichi chỉ cần chưa đến một giây để nhớ rằng sắp đến Valentine Trắng. “Cậu vẫn chưa nghĩ ra à?”

Chưa!” Nghe tiếng thì có vẻ Heiji đang vừa nói vừa đi đi lại lại. “Cô ấy tặng tớ sôcôla hôm Valentine, mà là sôcôla ăn được hẳn hoi – mặc dù là tự tay làm – thế nên tớ mới phải tặng lại cái gì đó. Mà nếu không tốt á, đảm bảo tớ sẽ bị dần nhừ tử.

Phải nói là như vậy.”

Thế tớ nên tặng gì cho cô ấy?”

Shinichi suy nghĩ một hồi. “Cái gì cô ấy có thể đánh cậu được ấy. Cô ấy sẽ rất hạnh phúc đấy.”

... chết đi.”

Tớ đùa thôi mà. Thế cô ấy thích gì nào?”

Aikido. Nấu ăn. Cãi nhau với tớ. Là một cô ngốc. Hét inh ỏi vào tai tớ.”

Vậy thì tặng thứ gì mà hợp với sở thích của cô ấy.”

Im lặng phía đầu dây của Heiji. “Làm thế quái nào?”

Hattori, cô ấy là bạn gái cậu – cậu biết rõ cô ấy hơn tớ cơ mà.”

Cô ấy không phả– à mà chờ đã... ừ nhỉ, bây giờ là như vậy.” Heiji mãi mới nhớ ra.

Shinichi bỗng cảm thấy một tia thông cảm cho cậu bạn. “Khó mà quen được với nó nhỉ?”

Công nhận. Thế cậu định tặng Bà chị gì?”

Mấy thứ bình thường thôi – hoa, sôcôla... và một con gấu bông dễ thương mà tớ đoán chắc cô ấy sẽ rất thích.”

Heiji thở dài. “Cậu biết tớ rồi đấy, thể nào tớ cũng chọn phải loại hoa cô ấy dị ứng cho mà xem.”

Nghe này, Hattori,” Shinichi tựa vào lưng ghế và lim dim mắt nghĩ ngợi. “Tớ tặng hoa cho Ran vì trước đấy tớ đã hỏi cô ấy thích gì đặc biệt không, và cô ấy đã trả lời như thế. Tớ chỉ tặng thêm sôcôla và gấu bông vì tớ biết cô ấy sẽ thích chúng. Nhưng mà tớ cảm giác là cậu không muốn hỏi cô ấy – nhất là khi đã đến nước này rồi.”

Cô ấy nổi điên lên là cái chắc. Mà đúng là tớ chưa nghĩ đến chuyện đó thật...”

Tớ biết,” Shinichi nói. “Nhưng nghệ thuật tặng quà là phải chọn được một món khiến người nhận yêu thích. Không nhất thiết phải thật to, thật đẹp hay thật đắt – đôi khi, món quà ý nghĩa nhất chính là đồ tự tay làm đấy.”

Tự làm à...” Heiji thì thầm.

Có thể là một thứ gì đấy về Aikido?” Shinichi gợi ý.

...thực ra thì, tớ nghĩ là tớ đã có ý khác rồi đấy,” Heiji chậm rãi. “Cảm ơn nhiều lắm, ông bạn. Cậu quả thật là một người bạn tốt.”

-o-

Hai ngày sau, Ran ngạc nhiên (nhưng cũng rất hạnh phúc) khi nhận được hoa, sôcôla và đặc biệt là một con gấu bông xinh xắn; cô tặng luôn Shinichi một cái hôn thật kêu. Thế là anh chàng đỏ lựng cả mặt, và đi đứng thế nào cứ toàn đâm sầm vào tường.

Khi Kazuha mở món quà Valentine Trắng của mình, trái lại, cô chỉ tìm thấy một xâp giấy. Nhìn kỹ lại hơn, đó là những tấm thiếp mà trên đó có ghi “Một quả đấm 'miễn phí' vào mũi – tớ sẽ không chạy đâu”, “Một ngày xách đồ cho cậu” và “Một giờ nói xấu tớ”. Cô nhận ra tác phẩm thô cứng ấy là của Heiji.

Thật lòng mà nói, đó lại là món quà ý nghĩa nhất cô đã từng được tặng.

Đơn giản, vì đó là những thứ hợp nhất với mối tình của họ.

No comments:

Post a Comment