13 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #12

#12: Sáng ngày hôm sau
Shinichi thức dậy trước một bãi chiến trường và một cơn đau đầu khủng khiếp. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

Shinichi thấy hơi ái ngại với cái kế hoạch được đề ra cho buổi tối; mặc dù vậy, anh chàng vẫn để Hattori và Kuroba kéo lê mình vào quán. “Này mấy cậu, tớ không chắc là–”

Bình tĩnh nào!” Kuroba động viên. “Cậu sắp kết hôn rồi, ông tướng ạ – thế mà chả cho bọn tớ tổ chức một bữa tiệc trai độc thân hẳn hoi. Suy ra là, bọn tớ phải được đặc quyền đưa cậu xuống phố đi chơi chứ!” Không ai trong bọn họ là những kẻ uống rượu hay nghiện đi tiệc cả, nhưng nhân dịp lễ thành hôn của cu cậu sắp tới, Heiji và Kaito đã quyết định rằng, phải có một đêm “ăn chơi nhảy múa” thỏa thuê trước khi “Kudo bắt đầu những chuỗi ngày bị trói buộc”, theo như Kaito nói vậy. Thế là bọn họ lôi anh chàng đi theo luôn.

Dù Shinichi có cằn nhằn đến mấy đi chăng nữa.

Và lúc đầu, anh chàng cũng từ chối quầy quậy. Cậu miễn cưỡng tuôn vài ba cốc đặt trước mặt mình. Nhưng rồi Kuroba lại tiết lộ cho vài ông bạn quen rằng Shinichi sắp lấy vợ, thế là tất cả mọi người đều lăng xả vào – uống và uống, hát vớ hát vẩn, cộng thêm vài điệu nhảy rất rất rất tệ hại. Cuối cùng, nó gần như trở thành một bữa tiệc trai độc thân thực sự (tất nhiên, là không chính thức), và cho đến cuối buổi, Shinchi biết được một vài điều.

Thứ nhất: cậu không, và sẽ không thể nào uống được Gin, Vodka, Vermouth mà không bị sặc/lên cơn đau tim được. Nghiêm túc mà nói – cậu đã cố thử khi có ai đó nhét vào tay cậu một cốc Screwdriver (chế từ Vodka và nước cam). Sherry lại khá là ổn, cậu quyết định như vậy.

Thứ hai: cậu rất thích Rum và đồ uống có ga. Rất là thích.

Thứ ba: cậu đã kết bạn được với rất nhiều người ở trong quán. Và chỉ cần thêm chút đồ cồn để đạt tới đỉnh cao điên khùng.

Cho đến khi ba ông bạn say mèm vẫn tính tiếp tục be bét của chúng ta loạng choạng đi được ra khỏi cửa thì đã là một hai giờ sáng, và Shinichi là anh chàng bí tỉ nhất. Kuroba (bằng một cách nào đấy lại tỉnh táo hơn) rút điện thoại ra gọi ai đó, rồi cả lũ cùng xông vào một chiếc taxi.

-o-

Khi Shinichi thức dậy vào sáng hôm sau, cậu thấy thật là tồi tệ.

Cậu đang ở nhà, nằm trên chính giường mình – mà không đào đâu trong óc được là bằng cách nào – và đang chịu một trận đau đầu to cỡ núi Phú Sĩ. Miệng cậu như có ai đó đã đổ cả Sa mạc Sahara lên lưỡi, và cậu thực sự cần phải đi tắm.

Phải mất vài phút cậu mới ra được khỏi giường và đứng dậy; lại thêm vài chục giây để đứng vững. Cậu loạng choạng tiến ra cửa, nhưng dừng lại trước gương. Cậu sững sờ khi nhìn thấy một vết bầm lớn trên trán – cụ thể hơn, đó là cái cục màu tím to bất thường nằm giữa hai mắt cậu.

mình đã làm cái quái gì vậy? cậu tự hỏi trong khi tiếp tục qua hành lang và đến cầu thang. Trên đường đi xuống, cậu thấy một vết hõm trên tường – và cũng không phải bé một chút nào. Và cuối cùng, khi xuống được tầng dưới, cậu ngó vào phòng khách và thấy chiếc bàn uống nước đã vỡ tan thành từng mảnh, rải đầy trên nên nhà.

Cậu bắt đầu cảm thấy cần thận trọng. Nhưng cơn đầu đầu này phải được xử lý trước khi cậu có thể làm bất cứ việc gì liên quan tới tư duy. Thế là anh chàng tiếp tục lướt vào nhà bếp, tìm cho mình một túi đá và một cốc cà phê.

Hattori đang ngồi cạnh bàn, ngoáy ngoáy cái bát ngũ cốc và nhìn ra xa với một ánh mắt trống rỗng khác thường. Shinichi nhớ mang máng là Heiji có đến ở nhà mình vài ngày – trên danh nghĩa là đi chơi với cậu, tên Hattori này đã chớp cơ hội bắt cóc cậu và lôi đi làm những việc cần phải tự vấn lương tâm!

Shinichi mong là đầu Heiji cũng đau như mình. Nhưng thực tế mà nhìn thi điều ước của cậu đã thành... 5 lần hiện thực. Nhưng cậu quá nhức nhối để mà để ý. Thay vào đó, cậu lầm bầm một câu chào buổi sáng và ngồi thụp xuống bàn cạnh Hattori.

Hattori lầm bầm chào lại.

Sau một hồi, Shinichi nhìn cậu bạn một cách vô định. “Tối qua tớ đã làm cái quái gì vậy?”

...cậu không nhớ à?”

Không.”

Im lặng. Và rồi Heiji đáp, “cậu thực sự muốn biết à?”

đúng là điềm xấu. “Ừ.”

Ừ thì... bọn mình rời khỏi quán, và cậu thì lăn quay ra đấy,” Heiji bắt đầu, đặt thìa xuống bát. “Trong lúc bọn mình lên xe thì Kuroba đang gọi điện. Tất cả về nhà cậu, và Bà chị đang chờ – cô ấy là người mà hắn gọi, nghĩ rằng phải có ai đó tỉnh táo để mà trông chừng cậu.”

Shinichi rùng mình... và chỉ khiến đầu đau thêm.

Sau đó Kuroba về nhà, và Bà chị lôi cậu vào trong. Nhưng cậu không chịu. Thế là cậu chạy – không biết là muốn chạy đi đâu nữa – cậu xộc vào phòng khách, vấp, và ngã vào cái bàn uống nước. Chả biết ngã thế nào mà cả cái bàn tan tành.”

Thế là một điều được giải thích. “Thế còn cái lỗ ở trên tường thì sao?”

Bọn tớ đang định lê cậu lên tầng trên, và đại loại là cậu đột nhiên múa chân múa tay loạn xì ngậu, kết quả là chân cậu xuyên thẳng tường,” Heiji dừng lại, miệng nuốt thêm một thìa đầy ngũ cốc. “Trời ạ, cậu THỰC SỰ say bí tỉ. Đến nỗi tớ cứ nghĩ cậu lên chín tầng mây rồi ấy...”

...vết bầm?”

Huân chương của cậu khi đại chiến với cánh cửa phòng ngủ đấy,” Heiji đáp. “Tớ nghĩ là nó thắng.”

Ôi trời ơi...”

Ừ. Bà chị cáu lắm đấy,” Heiji tiếp tục. “Ý tớ là, cô ấy cứ hầm hầm – lẩm bẩm gì mà cậu không được phép trở thành ông bố thứ hai của mình. Dù gì thì, cô ấy cũng lôi cậu lên được phòng và lên được giường. Suýt chút nữa cô ấy để cậu nằm được thì cậu lại khoa chân khoa tay, thế là cô ấy ngã đè lên người cậu.” Lại cắn thêm một miếng. “Trên giường.”

...chuyện gì nữa?” Mặt Shinichi tái xanh – vì cả cơn say lẫn câu chuyện đang nghe.

Heiji lại cắn thêm miếng nữa. “Cậu bắt đầu la loạn lên, 'Phướn đi, quý cô! Tôi là trai sắp có vợ rồi!'”

Shinichi chớp chớp mắt. “Gì cơ?”

Đúng vậy đấy,” Heiji ngả xuống lưng ghế. “Bà chị nói yêu cậu, cô ấy mong cậu không đau đầu quá, yêu cậu lần nữa, và hôm nay cô ấy sẽ sang làm bữa tối ưa thích của cậu. Xin chúc mừng.”

No comments:

Post a Comment