14 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #18

#18: Đi dạo chiều
Tôi nghĩ nên để hai người họ một mình...

Chúng tôi đi dạo.

Tuyệt thật đấy.

Thế nào cũng được. Được ra ngoài trời, hít không khí trong lành, lại chọc được Kudo nữa. Tôi cũng chưa đến Karuizawa bao giờ, mà đi loanh quanh đâu đó cũng khoái. Thế là tôi để mấy người Kazuha dẫn ra ngoài. Bà chị nói đã từng tới đây – bố mẹ Kudo đưa họ đến một lần. Đại loại là cậu ấy biết đường, nên chắc để cậu ấy dẫn đi thôi.

Trên đường đi, cậu ấy chợt cất tiếng. "Đây gọi là Con đường Thì thầm đấy."

"Con đường Thì thầm?" Kazuha hỏi lại và quay sang phía tôi. "Này, Heiji – thì thầm gì đó đi."

Tại sao cô ngốc này lại thích làm ba cái trò như thế cơ chứ? Mà mình đùa tí cũng có sao! "Được thôi – lại đây." Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ghé tai lại gần. Và tôi thì thầm. "Cậu là...ĐỒ ĐẠI NGỐC!" Cô ấy giật mình lại, có vẻ khó chịu. Còn tôi thì thấy rất buồn cười.

Cái cô ngốc ấy.

Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng chuông. Xa xa một đoạn đường nữa là một nhà thờ. Bà chị nói nó là nhà thờ Ryu-Karuizawa. Đang có một lễ cưới – có vẻ hay ho đấy. Vui cho họ thôi. Nhưng vấn đề là Kazuha bắt đầu có cái kiểu mắt chó con mơ mộng, gì mà đám cưới lộng lẫy với chả lãng mạn. Bà chị cũng chẳng khác gì, nhưng ít nhất là cậu ấy còn có lý do chính đáng.

"Này, Ran-chan..." Kazuha cất lời. Không tốt rồi. Chắc chắn là như thế. "Cậu đang mơ làm chuyện đó với Kudo-kun à?" Ờ đấy. Đúng là không tốt một tí nào.

"Cậu nói cái gì đấy?" Bà chị ấp úng. "Tớ có mơ cái gì đâu!"

"Thật á?" Kazuha tiếp tục vặn vẹo. "Thế đôi mắt mơ màng của cậu là như thế nào đấy?"

Bà chị có vẻ khó xử (chả trách gì được cậu ấy) và đột nhiên cười...nham hiểm. Tôi nghĩ cậu ấy nhiễm cái bệnh đấy từ Kudo (một thói quen cực kỳ cực kỳ xấu) và vặn lại, "Thế à, còn cậu thì sao, Kazuha-chan?"

Cái vẻ mặt của Kazuha lúc này đáng đổi...ngàn vàng. Hoan hô Bà chị. "Cậu nói cái gì đấy? Bọn tớ đâu có làm chuyện đó!"

"Ôi kìa," Bà chị sáp lại gần, trông rất tự mãn. Mình thích cậu ấy rồi đấy. "Không làm cái gì cơ? Mà 'bọn tớ' là ai vậy?"

Đến lượt Kazuha lúng ba lúng búng và suỵt Ran im lặng. Kudo và tôi đứng bên lề đường quan sát. Cả hai đều đồng quan điểm: mù tịt về nguyên lý hoạt động của con gái. Đấy là một bí ẩn mà dám chắc chẳng đứa nào giải thích được.

Tiếp bước, chúng tôi dừng lại ở một cái hồ. "Đây là hồ Kumoba," Bà chị nói, dẫn chúng tôi qua lối đi chăng dây. "Tớ với Shinichi từng đạp xe ra đây từ làng đấy."

Kazuha bắt đầu tớn lên, khen nó đẹp, đến tôi cũng phải đồng ý – thực sự chỗ này rất tuyệt. Nhưng bây giờ Bà chị trông có vẻ buồn. Cậu ấy lại nghĩ đến Kudo nữa rồi.

Tôi nhìn xuống, định xem phản ứng của cậu bạn... chờ đã, tôi thề là đã nhìn thấy Kudo ngồi đó cạnh Bà chị, nhìn ra hồ với một ánh mắt xa xăm kỳ lạ.

Tôi dụi mắt, nhưng nhìn lại, hắn đã quay về cái hình dáng bé nhỏ ấy...và Kazuha đang chắn trước mắt tôi, có vẻ lo lắng và hỏi tôi có sao không.

Chớp chớp mắt.

Ừ. Mình vẫn ổn.

Bà chị nói nên đi thăm cả một chỗ khác nữa – Đảo Chim nước, tên nó là thế – và lại tiếp tục bước đi. Cũn Cỡn lon ton đằng sau, một cách tự nhiên, với lên nắm lấy tay cậu ấy. Dễ thương thật đấy. Thế là họ đi xa dần.

Kazuha định đi theo, nhưng tôi ngăn lại. "Này, Kazuha."

Cô ấy quay lại."Gì cơ?"

"...mình đi về đi." tôi nói, đi về phía cổng vào.

"Hả? Vì sao?" cô ấy hỏi.

"Chẳng vì sao cả. Cứ về đi thôi."

Tôi gần như nghe thấy một Kazuha đang phân vân cố quyết định. Và rồi... "Heiji! Đợi đã!" Tôi đi chậm lại chờ, và cô ấy chạy đến đi cùng tôi. Đúng như tôi nghĩ cô ấy sẽ làm.

Tôi không biết vì sao mình nhìn thấy Kudo ngồi đó, nhưng mà...có lẽ lẻn đi và để họ chút thời gian bên nhau một mình, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ là tốt nhất. Một điều gì đó đã mách bảo tôi rằng điều đó không mấy khi xảy ra lắm.

-o-

...được rồi, thế là mình bị Kudo lật tẩy.

Làm thế nào mà hắn biết được? Hắn nhắm trúng tim đen mình cái vụ chai rượu bị vỡ.

Tên ngốc ấy.

Ngoài trừ việc...hắn có vẻ quá là "tốt bụng" về điều đấy. Lại còn bảo sẽ không nói với mọi người nữa. Có quá kỳ quặc không khi châm ngôn của hắn có hai chữ "sự thật" to đùng đoàng ra đấy? Nhưng dù gì thì... "Xấu hổ quá. Tớ lại nợ cậu một lần nữa rồi." Tôi nghĩ chắc mình phải tôn hắn làm ân công mất.

"Không đâu," hắn đáp, đút tay vào túi quần và lại đi vào trong phòng, "tớ chỉ đáp lại điều cậu làm cho tớ ban nãy thôi."

Chỉ cần một giây là tôi đã hiểu hắn muốn nói gì. Tức là hắn cũng rất trân trọng chút thời gian bên Ran một mình hả. Điều gì đó lại mách bảo cho tôi, rằng hắn sẽ câm như hến về tất cả mọi chuyện, dù có bị tra hỏi đi chăng nữa.

...đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ tình bạn giữa hai chúng tôi kỳ lạ đến nhất quả đất.

No comments:

Post a Comment