13 February, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #14

#14: Nếu chuyện gì xảy ra
Cậu lại ở trong trạng thái ấy.

Kudo lại ở trong trạng thái ấy.

Nó không diễn ra thường xuyên, theo như Heiji biết. Nhưng cứ có đôi lúc, cậu thám tử teo nhỏ lại rơi vào một bầu không khí u sầu. Những lúc như vậy, cậu thường ngồi và lặng lẽ trầm tư, tránh xa khỏi tất cả mọi người. Mọi nỗ lực tiếp cận với cậu trong thời gian ấy đều như bị lờ đi.

Heiji dõi theo hình dáng nhỏ bé đang kề bên cửa sổ đang ngồi co chân và hai tay vòng quanh gối. Trông cậu như đang đắm chìm trong suy nghĩ; không ai có thể biết được cậu đang nghĩ gì.

Này, Kudo?” Hắn khẽ gọi, nhẹ nhàng đi vào phòng và đóng cửa lại. Điều duy nhất biểu lộ sự để ý có hắn hiện diện của đứa trẻ không-phải-là-một-như-vậy là sự thay đổi tư thế ngồi. Chỉ cần điều đó đã đủ để khuyến khích Heiji, vậy là hắn tiến tới ngồi cạnh cậu bạn. “Cậu có muốn nói về nó không?”

Không phản hồi.

Bất kỳ ai đó khác đã có thể hiểu sự cự tuyệt không lời và để yên mọi chuyện. Nhưng Heiji không phải là một con người thâm hiểu như vậy. Thế là hắn cứ ngồi đó và thúc giục. Theo những gì hắn biết thì chỉ cần kiên trì thì sớm muộn gì đó thôi, Kudo cũng sẽ phản ứng lại.

Và cuối cùng thì, “Cậu có im đi được không?” Kudo tức giận giãy nảy lên, hầm hầm nhìn Heiji. “Biến đi!”

Heiji cười đắc thắng trước phản ứng của cậu. “Chuyện gì đang khiến cậu phải lo nghĩ vậy?”

Chả có gì cả.”

Vớ vẩn,” Heij nói thẳng, khiến cậu hơi nhướng mày. “Nếu mọi chuyện quá tuyệt vời thì cậu đã không ngồi đây nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thế này. Bây giờ thì nói đi.”

Tớ chỉ đang nghĩ thôi mà.”

Được thôi, đừng có phá hỏng não là được.”

Cái nhìn mà “Conan” ném cho cậu là cái ánh mắt mà không đứa trẻ nào có được dù cố gắng đến mấy. Cái nhìn đã có thể khiến nước đóng băng. Nhưng trong nháy mắt, cậu lại quay ra phía cửa sổ, và cuộc đối thoại lại lắng xuống.

Trong khi Heiji đang cân nhắc làm thế nào có thể phá bỏ bức tường vô hình giữa họ thì Kudo chợt lên tiếng. “Này, Hattori... cậu có thể làm cho tớ một việc chứ?”

Có vẻ đầy hứa hẹn đây. “Tất nhiên rồi!”

Kudo hơi bối rối, nhưng nói, “Nếu có chuyện gì xảy ra– nhưng tớ nghĩ là nó không...ý tớ là, tớ không mong nó sẽ xảy ra, nhưng mà...” Cậu nhìn thẳng vào Heiji, một cái gì đó mãnh liệt và khó hiểu cháy trong mắt cậu, đôi mắt quá mệt mỏi và buồn đau so với một đứa trẻ. “Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ vì tớ mà chăm sóc Ran chứ? Ý tớ là, chỉ...chỉ cần đảm bảo là cô ấy ổn, đảm bảo là cô ấy an toàn; như vậy được chứ?”

Hóa ra tất cả là như vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra với Bà chị, Kudo sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Kudo, cô ấy cũng khó mà sống nổi. Heiji biết, và có lẽ chính Kudo cũng biết. Nhưng ít nhất chỉ có Heiji mới hiểu nỗi âu sầu của Kudo.

Heiji gật đầu. “Tớ hứa.”

No comments:

Post a Comment