14 March, 2011

Sợi chỉ đỏ định mệnh – Chương 3

Chương 3 – Câu chuyện về những ngọn gió đổi thay

Chưa đầy hai mươi tuổi, Minato đã quản lý đội ninja đầu tiên – và cũng là duy nhất trong đời mình. Vài tuần sau khi đội được thành lập, họ được giao nhiệm vụ. Suýt soát cấp C – nó giống như một bài kiểm tra hơn là công việc thực sự; nhưng dù gì đi chăng nữa, nó cũng khiến bọn trẻ cảm thấy hứng khởi.

Đêm thứ hai trên đường làm nhiệm vụ, họ ngồi giữa một cánh rừng, quây quanh một đống lửa trại.

An tâm rằng họ đã an toàn, Minato mới để mình chìm vào suy nghĩ. Giọng nói của Rin đẩy anh về thực tại. “Thầy không sao chứ?” Cô chỉ vào thái dương anh. “Thầy có một vết đỏ ở đây này. Nó sẽ xuất hiện nếu thầy đang có chuyện gì bận tâm đó.”

Chớp chớp mắt, anh từ từ mỉm cười. Thật khó tin bọn trẻ có thể khéo quan sát đến vậy. “Thầy ổn.” Anh hướng về phía ngọn lửa, suy nghĩ hồi lâu. “Thầy chỉ đang nghĩ về Kushina thôi.”

Là cô nàng thầy đã hôn trước khi chúng ta rời đi á hả?” Obito nửa reo lên, rồi cười toét miệng. “Cô ấy xinh đấy.”

Anh cười. “Đúng vậy. Nhưng thầy nói trước, đừng gọi Kushina là “cô nàng” trước mặt cô ấy – thầy đảm bảo em không muốn biết Habanero Đẫm Máu là như thế nào đâu.”

Một cái nhìn tinh ý trên mặt Rin. “Thầy yêu cô ấy nhiều lắm nhỉ?”

Anh hít một hơi, nhâm nhi cái mùi khói ngai ngái. Giọng anh nhẹ nhàng. “Ừ.”

Minato-sensei.” Ngạc nhiên thay, vẻ mặt Rin chợt đổi sang trầm tư suy nghĩ. “Yêu một người, nó có cảm giác như thế nào ạ?”

Nhìn cô, anh không thể giấu một nụ cười. “Đó là một trong những thứ tình cảm không lời nào có thể tả nổi. Nhưng khi tình yêu đến... Tin thầy đi, em sẽ biết ngay thôi.” Anh lặng nghe những âm thanh trong màn đêm, tận hưởng cái cảm giác yên bình. “Nhưng thầy nghĩ phải vài năm nữa em mới có thể hiểu được.”

Sensei sai rồi!” Một ánh mắt quá đỗi quen thuộc với Minato hiện trên mặt Obito. “Em cũng đã yêu.”

Hơ?” Rin có vẻ, dù chỉ chút xíu, tò mò. “Yêu ai cơ?”

Minato tự hỏi liệu cô có nhận ra khuôn mặt đỏ lựng của Obito. “Tớ không nói đâu.”

Trong khi hai đứa trẻ tiếp tục đấu khẩu, Minato quay ra phía Kakashi, cậu nhóc đang thêm củi vào lửa. “Em im lặng quá nhỉ. Có chuyện gì không?”

Cậu thiếu niên họ Hatake chỉ nhún vai, ánh mắt xa xăm. “Em chỉ đang nghĩ về một vài chuyện.”

Minato muốn hỏi rõ thêm, nhưng anh biết chắc mình sẽ chẳng có câu trả lời. “Được rồi, ba em. Ngủ chút đi – thầy sẽ thức canh ca đầu tiên.”

Anh quan sát ba đứa trẻ quay ra chỗ ngủ của chúng, chúc nhau và chúc thầy ngủ ngon. Anh còn nghe thấy Obito và Kakashi cãi nhau một hồi, nhưng rồi mọi thứ cũng trở nên yên lặng.

Một nụ cười thoáng qua trên môi.

Có vẻ như anh sẽ khá bận bịu với đội của mình đây.


Năm tháng trôi qua quá nhanh khiến con người cũng chẳng theo kịp nổi; những chàng trai cô gái thanh thiếu niên rồi cũng trưởng thành. Thậm chí đến người nóng tính như Kushina rồi cũng trở nên trầm tính và chững chạc hơn. Công lớn là ở Minato.

Với một nụ cười trên môi, cô gái tuổi hai mươi chăm chú nhìn Minato đang nhoay nhoáy ăn món cơm cà ri mình vừa mới làm, với một tốc độ khiến người ta nghĩ anh như đã bị bỏ đói cả tuần. Nhắc đến bữa tối là anh chàng điềm tĩnh – thậm chí là ít nói – trở thành một con người khác hẳn. Không thể hiểu được làm thế nào mà anh có thể vừa nói, vừa ăn và vừa thở được cùng một lúc. Cô đã từng trêu anh rằng vẫn còn một kỷ lục nữa của anh cần phải ghi vào sổ sách.

Đó là những giây phút cô quý trọng nhất. Khi không ai phải lên đường làm nhiệm vụ, khi họ không phải lo âu suy nghĩ, khi cô không phải bận tâm về Cửu Vĩ, khi họ không phải là những ninja huyền thoại... Trong những khoảnh khắc đó, anh và cô chỉ là Minato và Kushina. Họ được ở bên nhau, cùng ăn bữa tối và dành cả tối nằm bên nhau mà không phải quan tâm đến tương lai. Cách ăn uống “kinh khủng” của Minato không hề nhạt nhòa đi những giây phút ấy – ít nhất là anh mê những đồ cô nấu.

Cuối cùng thì Minato cũng để ý ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Anh ngừng lại, lười biếng chớp chớp mắt nhìn cô. “Gì chứ?”

Cô lắc đầu, không giấu được nụ cười trên môi. “Mah, chẳng có gì đâu. Chỉ là em đang nghĩ thôi.”

Hừm.” Anh khẽ cười khi liếc thấy đĩa của cô cũng đã sạch trơn. “Có vẻ em cũng ăn chả khác gì anh nhỉ.”

Cô nheo mắt, mặc dù giờ nó chỉ là một cử chỉ bông đùa. “Này! Coi chừng đấy, Chớp, em còn chưa nói gì đến cách ăn uống của anh đâu.”

Cô biết mình gặp rắc rối to khi nhìn thấy sự tinh nghịch trong ánh mắt Minato – thứ mà chỉ mình cô mới được phép thấy. “Em biết gì không, Habanero,” cô chỉ biết ré lên khi bị anh bế lên. “Anh nghĩ là chúng ta nên tiếp tục trò chuyện ở chỗ khác thích hợp hơn.”

Namikaze Minato, bỏ em xuống ngay lập tức, anh có nghe không? Bỏ em xuống!”

Anh không làm theo. Mà cô cũng chẳng phàn nàn gì cả.


Chưa bước sang tuổi hai mươi lăm, thảm kịch lớn nhất trong đời đã đổ lên đầu anh.

Ngay từ đầu, mọi người đã khuyên Minato không nên quá thân thiết với học trò của mình. Nhưng anh chỉ hiểu lý do vì sao cho đến cái ngày Uchiha Obito mất. Những ngày dài sau đó, chỉ có duy nhất một người có thể giữ anh không loạn trí.

Trong căn phòng ngủ trở tối và tĩnh lặng, Kushina và Minato nằm cạnh nhau, quan sát những cái bóng trong đêm hắt lên tường và lên mái nhà. Thời gian trôi thật lâu mà chẳng ai buồn nói một câu.

Cuối cùng, Minato khẽ nói. “Hôm nay anh đi nói chuyện với cha mẹ nó.” Anh hơi ngừng lại. “Điều đó khó khăn hơn anh tưởng.”

Một tiếng thở dài. “Bọn em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây? Anh chẳng thể làm gì được hơn.” Kushina xiết tay anh. “Chẳng có ai trách anh ngoài chính anh ra.”

Minato nghiến răng. “Một cậu thiếu niên đã chết. Lỗi là do ai có còn đáng để tâm nữa không?”

Hừm.” Cô ước mình có thể nói gì đó để an ủi anh.

Cô nghe cổ họng anh khó nuốt. “Em biết không... Vì một điều gì đó mà nó luôn làm anh liên tưởng đến em. Mỗi khi đi làm nhiệm vụ, chỉ cần nhìn thấy nó đã khiến anh mình như ngay cạnh em vậy.” Anh hít một hơi thật sâu. “Nếu chúng ta có con trai... anh mong con sẽ giống như Obito.”

Một nụ cười buồn nhỏ bé hiện trên môi khi cô đưa mắt nhìn lên mái nhà. Cô đã từng vài lần gặp Obito và không khỏi đồng ý với Minato. “Ừ...,” cô nói khẽ. “Có một cậu con trai với tính cách giống nó sẽ hay lắm đấy.” Cô lại chuyển mình, quyết định đã đến lúc phải đổi chủ đề. “Và em muốn con có mái tóc của anh.”

Có vẻ như Minato cũng sẵn lòng muốn chuyển sang một chủ đề khác. Anh nhìn cô, hơi nhướng mày. “Tại sao?” anh đưa tay vuốt tóc cô, khiến cô run lên vì thích thú. “Anh yêu mái tóc của em hơn.”

Tới đó cô cười nhẹ. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nghiêng về phía anh, thì thầm ba con chữ mà chỉ mình anh được nghe cô nói. Anh đáp lại một cách ngái ngủ; quay người lại, anh vòng tay qua người cô và kéo cô lại gần mình.

Không lâu sau cả hai đều đã ngủ say. Kushina thức dậy, nở một nụ cười khi Minato đã đi tập, để lại trên bàn bếp độc một bông hồng đỏ thắm.


Mười tám tháng trôi qua.

Một buổi sáng, Kushina tìm thấy Minato đang ngồi trước cửa nhà với một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chẳng giống anh ngày thường chút nào.

Cô cau mày, đứng cách chỗ anh vài bước. “Minato? Chuyện gì vậy?”

Anh ngước mắt lên nhìn cô. Hồi lâu anh mới cất tiếng. “Sáng nay... anh được đề cử giữ chức Hokage.”

Phải mất vài giây Kushina mới hiểu anh vừa nói gì. Điều đầu tiên cô làm là chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt lần nữa. “Ồ...”, đó là âm thanh duy nhất cô bật ra được. Một nụ cười tươi nhanh chóng hiện trên mặt cô. “Tuyệt quá!”

Một nục cười y chang cũng đang từ từ hiện trên mặt Minato. “Ừ, anh chắc là nó cũng tuyệt thật. Anh cũng chưa thể tin được.” Câu nói tiếp theo của anh khiến cô tí thì té ngã vì sốc. “Anh vẫn chưa chấp nhận vị trí đó.” Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của cô, anh tiếp. “Anh nói rằng anh muốn bàn với em trước.” Đột nhiên vẻ mặt anh trầm xuống. “Giờ chúng ta đã là... một gia đình rồi, Kushina, chúng ta đã trưởng thành – chuyện đã khác xa so với ngày chúng ta còn bé. Và nếu anh làm Hokage... sẽ chẳng còn gì giống như trước kia nữa. Đó là một sứ mệnh to lớn. Chúng ta sẽ không được ở bên nhau nhiều – sẽ có những ngày tháng dài em gần như chẳng thể gặp anh. Em sẽ phải chia sẻ anh với làng Lá – với cả thế giới. Hơn nữa...” Mắt anh lóe lên. “Anh sẽ có kẻ thù, những kẻ không phải tầm thường, và chúng sẽ là kẻ thù của cả em. Anh...anh sẽ không chỉ là Namikaze Minato nữa.”

Một nụ cười hiện trên môi cô. “Anh không hiểu ư, đồ ngốc?” Cô đan tay với anh và xiết chặt. “Anh chưa bao giờ từng chỉ là Namikaze Minato cả. Anh là Tia chớp Vàng của làng Lá – một huyền thoại bằng xương bằng thịt. Người con trai em yêu thương. Và điều đó sẽ vĩnh viễn không thay đổi.”

Minato cười, ánh mắt dịu xuống. “Thật ư?” Kéo cô lại gần, khiến cô chợt hít sâu. “Vậy thì... chúng ta nên liên hoan chứ nhỉ.”

Cô đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Cả ngày đêm đó họ ở bên nhau, dành chút thời gian ngắn ngủi còn lại đẩy hết mọi lo âu và nguy hiểm sang một bên.


Khi Namikaze Minato hai mươi sáu tuổi về đến nhà sau một buổi họp chính trị khá tẻ nhạt, anh ngay lập tức cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Dấu hiệu thứ nhất là mùi bánh bí ngô.

Kushina không bao giờ làm bánh bí ngô cả.

Đi vào bếp, anh thấy cô đang ngồi ở bàn, hai má ửng hồng. Trên bàn có một bình trà thảo dược có lẽ đã nguội lạnh. Anh hơi cau mày, nghĩ rằng có cái gì đó... khang khác ở cô. Nhưng anh vẫn không tài nào đoán ra là “cái gì”.

Này,” cuối cùng anh cũng cất tiếng chào, bắt đầu tiến vào phòng. Cái cách cô run lên và đưa tay lên bụng khi nghe tiếng anh lại càng khiến anh nghi ngờ. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Cô cười với anh, đôi má lại càng ửng đỏ. “Ừ ừ – anh chỉ làm em giật mình thôi.” Cô đứng dậy và tiến về phía anh. Và chưa bao giờ cô hôn anh như vậy. “Em nhớ anh.”

Chớp chớp mắt. Thường thì chẳng bao giờ cô tự nhiên nói câu đấy ra, nhất là khi anh mới chỉ xa nhà có vài ngày. “Anh... cũng nhớ em.” Anh nhìn về phía lò nướng – một chiếc bánh đã bắt đầu có hình thù. “Em nướng bánh à.”

Kushina cười hệt như thời con gái – cái cười anh hiếm khi gặp từ khi cô trưởng thành từ một cô nàng tomboy. “Anh thích đồ em nấu, nên em nghĩ mình nên thử làm món mới. Hơn nữa, em cũng đang thèm bí ngô.”

Quay lại nhìn cô, anh để ý thấy hai tay cô đang run run. Quyết định đi thẳng vào vấn đề, anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu cầu mà thường ngày vẫn khiến cô đảo mắt. “Kushina, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Anh chuẩn bị đối mặt với bất cứ điều gì cô sắp nói ra. “Ngồi xuống đi, Minato. Có... vài điều em muốn nói với anh.”

Anh làm theo, ngôi thụp xuống cái ghế gần mình nhất – hóa ra lại là cái ghế ẩm ương mà anh rất ghét.

Hít thêm một hơi thật sâu nữa, cô tiếp lời. “Nó như là... Chuyện là...” Cô đằng hắng giọng, rồi cố gắng. “Chắc anh cũng để ý là gần đây em hay buồn nôn và nhiều chuyện khác. Và... em cũng đã khá muộn. Vậy là hôm qua em đã đi mua que thử và...” Cô nhìn anh như muốn xem anh đã sẵn sàng nghe nó chưa. “Minato, em có thai rồi.”

Mất đến cả phút anh Minato hiểu cô nói gì, trước khi anh hiểu được những ý nghĩ đang hét ầm ĩ trong đầu mình. Khi tất cả mọi chuyện đã rõ ràng, trong lòng anh chợt cảm thấy xốn xang.

Đây là thật. Thật sự đã xảy ra.

Nghĩ đến đó anh nhảy lên và bế Kushina quay vài vòng trong không trung. “Chúng ta sắp có em bé!” Anh gần như không nhận ra giọng nói của chính mình – chẳng còn chút nào điềm tĩnh thường ngày trong đó cả. “Anh sắp làm bố rồi!”

Kushina bật cười, bám chặt lấy anh. “Ừ ừ, em biết, em biết.” Có cảm giác như cô đang ôm anh vậy nhỉ. “Bây giờ thì cho em xuống trước khi em ói ra bây giờ.”


Chỉ sau đó vài tháng quá ngắn ngủi, Minato chợt cau mày khi anh đi vào phòng làm việc của mình và tìm thấy Jiraiya đã chờ sẵn.

Một vẻ nghiêm trọng khác người hiện trên khuôn mặt người thầy cũ của anh. “Vậy em cũng đã nghe tin đồn rồi hả.”

Minato gật đầu nghiêm nghị. “Thầy đã đi qua những vùng đó đúng không. Có kẻ đang tìm bắt Cửu Vĩ và Kushina?”

Ta đã gặp một người quen... đáng tin cậy trong quán rượu đó.” Vẻ mặt của Jiraiya nói lên sự thật. “Theo như anh ta nói thì sắp có chuyện lớn xảy ra.”

Minato khẽ rùng mình. Mặc dù nguồn tin của Jiraiya thường đến từ những nơi... đang phải đặt dấu hỏi, nhưng những người ở đó chỉ cần có chút sake là hoàn toàn có thể trông cậy được. Mọi chuyện không hề ổn thỏa một chút nào.

Tiếng nói của Jiraiya kéo anh ra khỏi những ý nghĩ mịt mờ. “Anh ta không biết chắc là “cái gì” đang theo đuổi Cửu Vĩ, nhưng chắc chắn là “nó” mạnh hơn lũ ninja làng Mây hồi xưa rất nhiều. Kushina sẽ cần được bảo vệ nghiêm ngặt.”

Minato sởn cả gai ốc. Kushina sẽ không thích điều đó một chút nào, nhất là khi lúc này hoóc môn đang khiến tâm trạng cô quay như chong chóng. Nhưng an toàn của cô anh phải đặt lên hàng đầu – sự an toàn của cô, của đứa con họ chưa ra đời, của cả làng Lá.

Anh gật đầu một cách khó khăn. “Mọi lúc mọi nơi cô ấy sẽ có người giám sát.”

Jiraiya gật đầu theo. “Tốt.” mắt ông sầm lại. “Cứ đảm bảo cho cô ấy an toàn – chúng ta không thể Cửu Vĩ hay cô ấy rơi vào tay kẻ xấu được. Ta sẽ đi tìm hiểu xem cái quái gì đang nhòm ngó con vĩ thú chết tiệt ấy.”

Minato nửa muốn thở dài. “Dù “nó” là gì đi chăng nữa, chúng ta đang gặp rắc rối lớn, phải không?”

Đúng vậy.”

Minato trầm tư hồi lâu, nhìn ra ngoài song cửa. Những đám mây xám xịt đang lớn dần khiến anh bất an. “Thầy hãy quay lại đó và thu thập tất cả những gì có thể. Tìm được gì hãy báo về cho em ngay lập tức.” Nhìn Jiraiya, mắt anh tăm tối. “Nhưng nhớ bảo trọng. Em không muốn thầy chúi đầu vào rắc rối.”

Jiraiya gật đầu, tiến ra cửa. Ông dừng chân lần cuối trước khi ra đi. “Và này, nhóc?” Ông nhìn thẳng vào mắt anh. “Em cũng bảo trọng đó.”

Anh gật đầu, khoanh tay lại. Mắt anh vẫn nhìn theo Jiraiya cho đến khi ông mất hút.

Ngay khi chỉ còn một mình, Minato thở dài và ngồi xuống ghế, tựa cằm lên tay. Ngày hôm ấy – một ngày xuân đẹp trời và ấm áp – bỗng trở nên lạnh lẽo và u ám biết bao.

No comments:

Post a Comment