06 March, 2011

Hạnh phúc trọn đời

Original Work: Happily Ever After
Author: Little Pearl
Translator: LittleDragonfly
Genre: Romance/Angst
Rated: K+
Summary: Ran tận mắt chứng kiến cuộc chiến cuối cùng. Có những điều cô biết sẽ xảy ra, lại có thứ khiến cô ngỡ ngàng.
Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Aoyama Gosho-sensei. Ý tưởng truyện thuộc về tác giả như đã nêu trên. Dịch giả chỉ sở hữu bản dịch.


Thật quá dễ để hiểu…

Vì sao trung sĩ Takagi đã khẩn cầu thanh tra Shiratori đưa thiếu úy Sato đi. Vì sao anh đã nói dối cô khi anh nhận được cuộc gọi. Đó chính là vì sự an toàn của bản thân cô, nhưng cũng vì một chút lí do ích kỷ riêng của anh. Có thể cô ấy sẽ ghét anh. Mặc dù vậy, anh đã hứa sẽ quay trở về, và anh bằng mọi giá sẽ hoàn thành lời hứa ấy. Bởi vì anh đã yêu cô bằng cả trái tim.

Rõ ràng với cô, mà có người chẳng hề hay biết…


Vì sao Heiji đã cho thuốc mê vào đồ uống của Kazuha trước khi giải thích cho cô vì sao không thể đi cùng cậu. Cô đã chờ Heiji ra đi trước khi nhủ thầm sẽ hận cậu suốt đời, nếu cậu không trở về. Bởi vì tình cảm của cô với cậu còn chưa kịp thổ lộ.

Cái được gọi là “những giây phút của cả một đời người”…

Chính là khi Kogoro quyết định gọi cho Eri, nói rằng bà là người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu nhất trên thế gian này. Với một nụ cười buồn trên môi. Và dập máy trước khi bà kịp nói lời nào.
Ông sợ nghe được câu trả lời mình mong đợi. Vì ông có thể sẽ phải ra đi trong sự hối tiếc.

~…~

Thật đáng ngạc nhiên lúc đầu, nhưng rồi cũng thật dễ hiểu…

Vì sao Conan đã liều mạng vì sự an toàn của Ai. Đứng chắn trước mặt cô, che chở cô khỏi lớp đạn trong khi cô đứng bất động trong nỗi sợ hãi. Vậy mà một khi cô thấy được ý chí quyết của cậu, cô đã chiến thắng chính mình, đưa cả hai người chạy thoát để không tay súng nào có thể làm họ ngã xuống. Đơn giản, vì cô không thể để cậu hi sinh vì mình.

Thật trái với lẽ thường…

Tại sao Conan lại ở đó. Cô biết Ai là mục tiêu của một vài kẻ xấu, nhưng cô không hề nghĩ rằng Conan lại biết điều này. Cô cũng không hề ngờ rẳng Conan lại bản lĩnh đến như vậy. Cô không hề ngờ cậu quá tuyệt vời, giống như Shinichi. Bởi vì Conan không phải là Shinichi…phải vậy không?

Đó là một điều bí ẩn đối với cô…

Vì sao người phụ nữ luôn miệng gọi cô “Thiên thần” và bảo vệ cô. Bà ta cười ngay cả khi máu vẫn tuôn chảy từ miệng. Và vẫn ôm chặt cô ngay cả khi chấm dứt cuộc đời, trong tiếng thét đau đớn của tay thiện xạ đã giết mình. Họ ra đi cùng nhau. Bởi vì như thế là công bằng.

~…~

Thật là khó hiểu…

Vì sao người đàn ông đó coi Conan như một người tri âm. Hỏi ý kiến và chia sẻ suy nghĩ của chính mình với cậu. Hiểu nhau mà không một lời. Bởi vì tuổi người đó phải gấp đôi cả cô…

Thêm nữa…

Vì sao cô Jodie lại ở đó. Thở phào nhẹ nhõm khi người phụ nữ bảo vệ cô ra đi. Khóc khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Conan. Ra lệnh cho cảnh sát vào vị trí. Bởi vì đó không phải cô giáo Jodie mà cô biết.

Thật đau lòng khi biết được sự thật…

Vì sao Conan rời khỏi Ai ngay cái tích tắc nhìn thấy cô. Lại liều mạng lần nữa, nhưng lần này sự kinh hoàng đã hiện rõ trong đôi mắt, không chút quan tâm đến cặp kính rơi dần khỏi khuôn mặt mồ hôi đầm đìa. Cậu đã nhìn thấy tay súng cuối cùng chuẩn bị phát hỏa. Như một bản năng, cậu biết cô gặp hiểm nguy và cần có cậu. Vì cậu yêu cô và đã thể hiện nó trong cái giây phút cuối cùng ấy.

~…~

Thực sự thật đáng cười…

Tại sao cô lại chưa hề nhận ra. Cô biết giọng nói đó. Cặp mắt đó. Bản lĩnh đó. Cô đã biết từ mười năm trước. Cơ thể cậu có thể nhỏ lại, nhưng trái tim thì không. Trí óc cũng không. Đôi mắt xanh biếc đang khép lại dần ấy như đang kêu gọi cô, nhưng cô chỉ biết ôm lấy cậu mà khóc, mà van xin cậu đừng ra đi. Vì cô cần có một lời giải đáp.

Thật đáng sợ…

Vì sao mọi thứ lại diễn ra nhanh đến vậy. Nhưng thời gian đã là vô nghĩa khi trước mắt cô chỉ còn khuôn mặt trắng bệch của cậu con trai mà cô yêu. Vì lần này, lần cuối cùng này cô đã chắc chắn: Conan và Shinichi chỉ là một – kể cả khi tiếng hét “Kudo!” đồng thanh của Ai và Heiji không nói lên điều gì.

Đó là một lẽ thường tình…

Vì sao cô thấy bối rối khi mở mắt. Thức dậy trong bệnh viện là một điều khó tin. Được chào đón bởi một đôi mắt biếc quen thuộc KHÔNG dưới cặp kính còn khó tin hơn. Biết được sự thật vừa đau xót, vừa nhẹ nhõm, mà cũng vừa hổ thẹn. Nhưng nghe được những điều mà cô nghĩ sẽ không thể được nghe mới thật sự quan trọng. Thứ duy nhất cô có thể đáp lại… khóa lấy đôi môi đang cười chỉ cách môi cô vài milimét. Tình cảm của cô với Shinichi không còn là đơn phương nữa. Và cậu cũng không còn phải chịu khổ trong cơ thể trẻ con ấy nữa.

Bởi vì Tổ chức Áo đen, cuối cùng, đã bị đánh bại.

No comments:

Post a Comment