20 March, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 1

Chương 1  Kuroba Aiko

Ladies and Gentlemeeen!”

Ôi trời, tuyệt thật...”

Lại đến nữa này...”

Cánh cửa mở toang, một làn khói hồng dày đặc bủa ra trong lớp học, làm tất cả các học sinh đều lóa mắt và ho sặc sụa. Khói tan dần, cô hiện ra, đứng trên bốn cái bàn vừa được đẩy sát vào nhau lúc nãy.

Có một không hai, vĩ đại nhất quả đất...xin giới thiệu KUROBA AIKO!” Aiko vung tay một cái, nào pháo giấy nào băng rôn với đủ cờ các nước rơi ào ào xuống lớp. Tất cả mọi người đều vỗ tay và hô hào cổ vũ trong khi Aiko trèo xuống và ngồi vào chỗ của mình.

Rồi rồi, cảm ơn em Kuroba.” Vị giáo viên chẳng có vẻ gì là vui thú cả. “Ai đó làm ơn mở cửa sổ đi.” Hai học sinh nhanh chóng làm theo, xua đống khói dày đặc chói mắt kia ra ngoài để tiết học được bắt đầu. Quả không hổ danh là con gái của Kuroba Kaito. Sáng nào cô cũng tự giới thiệu mình như vậy.

Chào, Aiko.” Một cậu con trai người cao ráo ngồi xuống cạnh cô. “Biết gì không, thực sự là cậu nên dừng cái trò ấy lại đi. Không thì cô bạn đeo kính kia lại bị cậu cho lên cơn hen nữa đấy.”

Tớ sẽ không thể nào bắt đầu một ngày mới nếu không xuất hiện một cách hoành tráng như thế.” cười khì, Aiko rút hết sách vở ra khỏi chiếc cặp da màu nâu.

Kuroba Aiko là một bản sao của ba mình – điều cô đã nghe nhiều đến phát chán. Mái tóc xù màu nâu sẫm ngang vai, đôi mắt thanh thiên to tròn đầy bí ẩn và một khuôn mặt lạnh hoàn hảo. Hỏi bất cứ ai trong lớp về Aiko đi, và người nào cũng sẽ ngay lập tức trả lời: “Kỳ quặc.” Một cô nàng sáng nào cũng tự giới thiệu bằng một quả bom khói và một tràng pháo giấy ào xuống đầu bạn bè. Không chỉ có ngoại hình, cô còn thừa hưởng từ ba cả tính cách nữa, từng ly từng tí là đằng khác. Aiko thoáng tính, hay đùa, lại chấm phá thêm nét ngang tàng và sự dẻo dai; đến mức vài người trong lớp đã mệnh danh cô là người ngoài hành tinh vì khả năng trèo tường nhoay nhoáy như người nhện và chạy quanh sân trường đến 20 lần liền mà vẫn không tốn chút mồ hôi. Tuy vậy, cô cũng có được một vài nét tính cách từ mẹ, như sự nóng nảy và hay bộp chộp. Aiko là cái tên được đặt theo mẹ cô, Aoko – có nghĩa là “đứa bé màu xanh.” Vấn đề là ở chỗ tên Aiko rất hay bị viết nhầm. Kanji(1) dùng cho “Ai” trong Aiko, thay vì “yêu” như mọi người vẫn nghĩ, lại là “màu chàm”(2). Đứa bé màu xanh và đứa bé màu chàm. Cô thích cái tên của mình.

Này Aiko!” Cậu chàng cao ráo ngồi cạnh phấn khích gõ lên vai cô.

Hửm?” Aiko quay lại.

Tớ mang cái này cho cậu mượn đây!” Cậu lục lọi ngăn bàn của mình một hồi, rồi cuối cùng cũng lôi ra được một cuốn sách cũ kỹ. Aiko đón lấy và nhướng mày.

Chiếc nhẫn tình cờ?”

Thử đọc nó đi, nhé?”

Tớ chỉ lo nếu đọc tớ sẽ thành một tên cuồng trinh thám giống cậu thôi.”

Trừ phần trinh thám ra, truyện đó hay mà!”

Truyện này chẳng có gì ngoài trinh thám cả.”

Đi mà, cứ thử đọc một lần đi. Nếu không thích thì...” Nhìn cái cười toét miệng của cô là cậu biết ngay cô muốn đòi gì. “Cậu muốn ăn gì nào?”

Kem!”

Rồi rồi, thì kem...” Aiko lại cười, cho quyển truyện vào trong cặp. Cậu chàng có vẻ rất hài lòng với chính mình. Sau bao nhiêu năm trời nịnh nọt cô đọc truyện cậu, cuối cùng cậu cũng đã thành công.

Kudou Conan. Aiko đã biết cậu từ thuở còn nhỏ xíu. Không gì có thể chia rẽ họ được. Họ có thể dễ dàng nói nốt phần của người kia, y như một cặp song sinh. Aiko rất mến Conan. Cậu khác với tất cả những anh chàng cùng trang lứa. Sự trong sáng và ân cần của cậu luôn cuốn hút cô. Mặc dù tất cả đều biến mất trong nháy mắt khi nhắc đến án mạng, và Conan, theo như Aiko thường nói, chuyển sang chế độ “lập trình mặc định” – khi không gì có thể ngăn cản nổi cậu và những suy luận. Là con trai của Kudou Shinichi thì có thể định nghĩa ngay lập tức rằng: đi đâu cũng thấy xác chết. Chúng như bám theo Conan mọi nơi mọi lúc vậy. Trong khi ai cũng nghĩ điều đó thật đáng sợ, Aiko chỉ thấy nó càng khiến cậu trở nên thú vị. Conan vẫn hay nói với Aiko rằng cậu đã được đặt tên theo một ai đó vô cùng quan trọng với mẹ mình, nhưng Mẹ không bao giờ nói cho cậu biết.

...Conan...” Aiko rít qua kẽ răng. Cậu không chú ý. “Conaaan...”

Gì cơ?” Cậu quay lại.

Câu này trả lời như thế nào?” Aiko chỉ chỉ vào một câu hỏi trong sách.

Cậu tự làm đi.”

KUROBA!” Aiko nhanh chóng nhìn lên. “Em lại hỏi bài Kudou đó hả?”

Ưm...” Aiko nháo nhác nhìn quanh. “Dương đông kích tây!” Một tiếng “BANG!” lớn cộng thêm tràng pháo giấy, và thế là Kuroba Aiko mất tăm mất tích. Conan cười khẽ.

Lại nữa rồi...”

Cho đến khi Aiko được thả ra về, mặt trời đã bắt đầu lặn. Vừa đói vừa mệt, cô chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Cô hứng khởi khi thấy Conan vẫn đứng chờ mình ở cổng trường. Cậu cười khì khì trên cả quãng đường về.

Gì chứ...?” Aiko ngưng bặt. “Ôi không... Lập trình mặc định.”

Cậu phải đi quét dọn nhà thể chất, đúng không?”

Đúng đấy, sao cậu đoán ra được?” Aiko cười, hỏi lại trong khi hai người bạn từ thuở nhỏ họ tiếp tục bước trên đường phố Beika.

Đầu gối và tất cậu ướt, mà cô giáo luôn bắt học trò bò ra để lau sàn, chưa kể cậu đi ra từ nhà xe, cùng hướng với nhà thể chất. Nó lại tách riêng so với dãy lớp học, chỗ mà thường ngày cậu vẫn đi ra qua cửa hay chỉ nhảy một phát ra ngoài cửa sổ.” Conan cười. Aiko cũng cười khì. Cậu chưa bao giờ đoán sai cả.

Thêm một chặng đường dài cùng đủ thứ đẻ trò chuyện, cuối cùng Conan và Aiko cũng phải tạm biệt nhau khi dừng trước ngôi biệt thự rõ to nhà cậu. Aiko còn thấy mẹ Conan, Kudou Ran, đang vẫy mình từ cửa sổ tầng trên; cô vẫy chào lại và tiếp tục chặng đường về nhà.

Bà ơi, cháu về rồi!” Aiko cởi giầy trước cửa.

Aiko, cháu về đấy à.” Bà cô ra đón và ôm chầm lấy cô. “Chà chà, sáng nay cháu đã nhỉnh lên rồi đấy.”

Ngày nào bà cũng nói câu đấy mà.” Aiko cười, thả cặp sách xuống.

Phải, phải. Nhưng cũng sắp sinh nhật thứ 17 của cháu rồi còn gì. Lớn là đúng... Cháu yêu, trông cháu giống ba lắm đấy.” Hừ, không phải lại thế nữa chứ. Bà nội của cô là vậy đó. Lúc nào cũng nhắc đến nỗi đau của người khác như vậy và cứ tiếp tục và tiếp tục, chẳng màng đến việc người ta có khó chịu hay không. Aiko biết là bà vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau mất cả chồng và con trai mình.

Aiko lê mình lên trên tầng, nằm lăn ra giữa cái giường to đùng của mình và nhìn chằm chằm lên trần nhà sơn trắng. Cô không có nhiều kỷ niệm về ba mẹ mình. Dù rằng cái đêm họ ra đi, cô vẫn nhớ như in trong lòng. Đêm ấy cô đã thao thức, chỉ chờ Ba mình về ôm hôn mình trước khi đi ngủ, nhưng ba cô không hề về với cô. Vậy là cô xuống nhà tìm kiếm. Rồi tiếng chuông cửa reo và Aoko bảo cô về giường... Đó là lần cuối cô nhìn thấy Mẹ. Khi cô xuống nhà vào sáng hôm sau, cả căn nhà đã toàn cảnh sát và cảnh sát. Họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô – họ không hề ngờ rằng vẫn còn có người trong nhà. Cảnh sát đã nói với rằng xác ba cô đã được tìm thấy ở một căn nhà kho cạnh biển, một viên đạn xuyên giữa trán; còn mẹ cô biến mất không tăm tích. Họ kết luận là mẹ cô đã tự tử khi nghe được tin dữ của chồng mình. Và họ đưa cô về sống với bà nội. Aiko đã đóng lòng mình suốt mấy tuần lận. Cô đã cáu gắt với tất cả những ai có ý định an ủi cô; trong khi mọi người đều đã tránh xa cô, chỉ mình Conan là không chịu đi đâu cả. Thậm chí cô đã đánh cả cậu, nhưng cậu vẫn nhất quyết ở lại cùng cô cho đến khi cô hồi phục trở lại. Những ký ức về ba mẹ cô, dù còn lại vô cùng ít ỏi, nhưng là những ký ức đẹp đẽ nhất. Cô vẫn nhớ Kaito đã từng cho mình ngồi trên đùi xem anh chơi bài. “Đừng bao giờ quên khuôn mặt lạnh của con, Aiko.”

Mỗi lần nghĩ đến đây, cô không thể cầm được nước mắt. Không để ba mình thất vọng, cô tập luyện khuôn mặt lạnh của mình hàng ngày. Cô muốn làm anh tự hào. Những ngày tháng họ ngồi cùng nhau trong phòng khách, cùng hô biến ra hoa hồng từ bất cứ đâu rồi khiến chúng biến mất... Cô không muốn chúng đổ sông đổ bể.

Aiko, bữa tối xong rồi!” Cô nghe thấy tiếng gọi của bà từ dưới nhà.

Ch-cháu xuống ngay đây!” Aiko đáp. Và rồi chỉ một trò đùa của định mệnh đã khiến cuộc đời cô đảo lộn giữa chừng. Aiko có thói quen xếp truyện tranh trên sàn thành chồng rất cao, và vì một lý do nào đó mà hôm ấy, cô không hề để ý.

Á! AU!” Cô kêu lên khi chân mình ngáng vào chồng sách và bắt đầu mất thăng bằng. Theo phản xạ, cô đưa tay ra bám lấy tường. Nếu tay cô chỉ đặt lên một bức tường gạch bình thường, Aiko đã có thể đứng dậy, xuống nhà ăn cơm và mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng không. Tay cô đã ấn lên tấm ảnh lớn của Kuroba Toichi. Tuy cô không thích nó cho là mấy, nhưng bà nội cô vẫn kiên quyết không cho cô gỡ nó xuống. Giờ thì cô đã hiểu tại sao. Ngay cái khoảnh khắc cô đặt tay lên bức hình, nó chuyển động; và như một cánh cửa quay tròn, nó đẩy Aiko vào một căn hầm tối tăm. Aiko kêu lên khi nhận ra mình đang ngã; nhưng cú ngã không kéo dài, vì gần như ngay lập tức cô thấy mình người đã phủ đầy bụi khi “hạ cánh” xuống căn phòng kỳ lạ này. Aiko chớp chớp mắt. Cô đang ở đâu vậy? Loạng choạng đứng lên, cô phủi bụi trên váy và ho sù sụ. Căn phòng rất tối, giơ bàn tay ra còn chẳng thấy – cho đến khi một bóng đèn nhỏ trên trần bật sáng. Aiko nhìn quanh mình. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là đây đơn giản chỉ là nhà kho, chồng chất một đống nào thiết bị xe ô tô nào xe đạp rỉ sét...nhưng rồi cô nhìn thấy chiếc máy tính đặt ở phía bên kia phòng. Đột nhiên, màn hình tự bật lên. Aiko đứng đó sững sờ khi nhìn thấy dòng chữ không gõ mà tự xuất hiện trên màn hình.

Chào Aiko. Là ba của con đây.

(1) Kanji: Chữ Hán được sử dụng trong tiếng Nhật, thường có nghĩa tương đương trong tiếng Trung.
(2) Cùng một cách đọc, nhưng cả kanji và nghĩa của hai từ ai là khác hoàn toàn. Ai cho yêu là , còn ai cho màu lam/màu chàm là 藍. Tên Aiko viết theo kanji là 藍子.

No comments:

Post a Comment