10 March, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #20

Drabble #20: Ẩn ý
Conan chợt nhận ra rằng, đã lâu lâu mình chưa đá đểu Heiji.

Conan đang gặp một vấn đề nan giải – cậu không thể tin nổi một người có thể đần thậm tệ như thế. Nhưng như thường lệ, Hattori lại phá vỡ niềm tin của cậu bằng cách nhập vai bằng chứng sống của sự ngốc nghếch tuyệt thế. Tên này potay.com toàn tập luôn.

Tính từ thời điểm ra ngoài đi ăn cùng các cô nàng, cậu đã lên cơn muốn đá vào chân tên bạn Osaka đúng ba mươi mốt lần rưỡi. Cái nửa đó là lúc Hattori định bật ra cái gì đó ngu ngốc, nhưng tự cứu nguy vào phút cuối bằng cách chêm bào một câu nói đùa – nhưng nếu mà hắn đã nói ra, chúng ta sẽ có một vụ án mạng ngay tại chỗ đây. Nhưng mà cậu vẫn muốn đá vào đầu hắn thêm sáu lần nữa.

Thật tình – cô nàng phải đưa ra bao nhiêu ẩn ý trước khi hắn “bật đèn” cơ chứ? Conan dám cá bản đầu tiên cuốn truyện Con chó của dòng họ Baskervilles của mình, rằng cần phải có một cú sốc điện lớn (như sét đánh ấy) thì não hắn mới chịu hoạt động.

Nhưng nhìn lại mặt tích cực, cái trò giải trí như thế bình thường là phải trả tiền. Trong trường hợp này thì miễn phí và đi kèm bữa trưa luôn. Hơ, ai dám nói là cậu không biết thế nào là “trong cái rủi còn có cái may” chứ.

Kazuha tội nghiệp như sắp nổ tung đến nơi. Và cuối cùng, cô đứng dậy và đi ra ngoài, khẽ càu nhàu cái gì đấy nghe như “đế lót giầy” và đại loại cô muốn tông thẳng nó vào đâu đó. Conan không muốn nghe hết; cậu có cảm giác là chỉ nghe thôi đã thấy đau dã man rồi.

Nhưng rồi cậu “bật đèn”. Thực lòng mà nói, đã lâu lâu rồi cậu chưa đá đểu Heiji. Và nhìn thấy chưa, cơ hội ở ngay đó kìa.

Trong khi Ran và tên Osaka xứng danh Đệ Nhất Ngốc đi ra cửa, Conan kiễng chân lên nhìn Kazuha và dán lên mặt mình một Cậu Bé Dễ Thương to uỳnh oàng. “Ne, chị Kazuha,” cậu nói một cách ngây thơ vô (số) tội, “'hôn' là như thế nào?”

Mắt Kazuha tròn to. “Em nghe cái đó ở đâu?”

“Anh Heiji.”

“...tại sao mình lại không ngạc nhiên nhỉ?” cô thở dài, đã xắn tay xắn chân chuẩn bị dần cho cậu bạn thân kiêm Đệ Nhất Ngốc một trận tơi bời. “Đừng băn khoăn gì nhiều, Conan-kun–”

Conan tiếp lời, “Ừm thì, em đang băn khoăn vì lúc đấy anh ấy đang nói về chị.”

Cô khựng lại. “Chị...ờ, cái gì cơ?”

Cậu gật gật đầu nhấn mạnh lại. “”Đúng vậy ạ! Anh ấy nói,” đoạn, cậu dừng lại và giả giọng một cậu chàng nào đó (trông không khác gì một cậu nhóc đang cố bắt chước người lớn), “Kazuha trông hot đấy, nhưng mà ngốc tệ á. Anh sẽ hôn cô ấy nếu cô ấy không ngốc nghếch đến chết tiệt như thế!”

Kazuha mở miệng, ngậm lại, rồi lại mở ra lần nữa. “Oh...ừ thì, Conan-kun, đừng băn khoăn gì chuyện đó nữa. Bây giờ thì để chị...” Cô lướt qua cậu – hoàn toàn quên mất rằng mình đã để tên đầu sỏ đầu đuôi câu chuyện ở lại – và đi ra ngoài nhà hàng. Hattori và Ran vẫn đứng trên hè phía bên ngoài chờ họ.

Conan đợi. Nghe thấy tiếng hét đầu tiên, cậu cười thầm.

Nếu mà Hattori gặp may thì cô ấy sẽ ấn tượng cái câu khen cô hot hơn là chê cô ngốc. Còn nếu không gặp may thì...ờ, đầu hắn cứng lắm mà. Hắn sẽ ổn thôi.

No comments:

Post a Comment