31 March, 2011

Sợi chỉ đỏ định mệnh – Chương 4

Chương 4 – Câu chuyện về sợi chỉ đỏ định mệnh

Ngày tháng trôi qua nhanh, và rồi Kushina cũng đã có mang bốn tháng. Cả cô và Minato đều tận hưởng những giây phút bình yên hiếm hoi nằm cạnh nhau, anh ôm cô đầy âu yếm.

Minato yêu biết mấy những khoảnh khắc như thế này, khi hiện thực chẳng khác nào một giấc mộng chiêm bao. Khi anh có thể giả tảng rằng mọi thứ trong thế giới của họ đều hoàn mỹ, rằng Cửu Vĩ và kẻ thù của họ không hề tồn tại.

Anh biết không...” Kushina thầm thì, nghe như cô sắp thiếp đi. “Em gần như chắc chắn là con trai đấy.”

Anh nhướng mày và nhếch mép cười. “Hửm? Tại sao?”

Kushina nhìn anh bằng đôi mắt long lanh không tỏ chút ngờ vực. “Tin em đi. Đó là trực giác của một người mẹ.” Cô dịu dàng đặt tay lên bụng mình – bụng cô đã tròn hơn một chút. “Điều duy nhất chúng ta cần nữa là một cái tên thật đẹp cho con. Và em đã có sẽ một cái trong đầu rồi.”

Anh lại nhướng mày nữa. “Anh không biết là em đã tìm rồi cơ đấy.”

Cô cười khì – cái cười khiến anh nhớ lại hình ảnh cô năm xưa. “Em đâu cần phải tìm – chính cái tên đã tìm đến em. Em đã đọc cuốn sách của Jiraiya-sensei mà anh lúc nào cũng nhắc tới rồi.” Cô đưa mắt âu yếm nhìn xuống cậu con sẽ còn lâu mới chào đời. “Em nghĩ Naruto là cái tên hợp nhất cho con đó.”

Minato chợt thấy ấm cả lòng, và không kiềm được, anh ôm chặt lấy cô gái tóc đỏ. “Em chắc chứ?”

Kushina gật đầu, hơi khúc khích. “Và có vẻ cậu nhóc này cũng đồng ý đấy – con nó đang đá mạnh lắm đây này.”

Một nụ cười hiện trên môi, Minato luồn tay xuống áo Kushina và ấp lên bụng cô. Mất một hồi, nhưng rồi anh cũng cảm nhận được một, rồi hai cái đạp.

Ánh mắt anh dịu xuống, và thân thể anh như muốn mềm nhũn. Ngay lúc này, vị Hokage vĩ đại như chỉ muốn rơi lệ. “Thằng bé rồi sẽ kiên cường hệt như em đó.” anh nhẹ nhàng nói.

Hừm.”

Minato trầm tư suy nghĩ một hồi, vẫn đang tận hưởng cái cảm giác khi con đang chuyển mình – cho đến khi anh quay sang nhìn Kushina. Anh cười khi thấy cô đã thiếp đi từ lúc nào. Thật nhẹ nhang, không để cô thức giấc – anh âu yếm hôn lên trán cô, thì thầm những lời chỉ mình cô được nghe thấy.

Anh cũng bắt đầu chợp mắt cho đến khi nghe thấy một tiếng động rất nhẹ. Một viên đá đập vào cửa sổ.

Mất đi cái cảm giác ấm nồng vừa nãy, anh nhìn về phía Kushina, chắc chắn rằng cô đã ngủ say rồi mới đi ra khỏi giường. Chưa bước ra khỏi nhà, trong đầu anh đã đầy những ý nghĩ mờ mịt và tối tăm.

Kushina không biết mình đã thiếp đi bao lâu, nhưng cô chợt vùng dậy, mặt cau lại và một tay đặt lên bụng như che chắn. Là cô gặp ác mộng ư?

Cô quay sang chỗ Minato nằm và sững người khi thấy nó trống không. Mắt cô lại rưng rưng – cô đổ đó cho đống hoóc môn của mình.

Chết tiệt... Không phải nữa chứ?

Theo phản xạ, cô đứng dậy và đi đến cửa sổ. Thứ cô nhìn thấy khiến cô lạnh buốt cả sống lưng.

Minato không đứng ngoài cổng một mình – trước mặt vị Hokage là Jiraiya với một vẻ mặt nghiêm trọng Kushina chưa từng thấy bao giờ. Điều ông đang nói với Minato khiến đôi mắt xanh lóe lên và trở nên u tối.

Kushina biết ánh mắt đó như trở lòng bàn tay, và lòng cô như quặn lại.

Như nhận ra sự hiện diện của cô, Minato ngước lên và hai người bắt gặp ánh nhìn của nhau. Từ giờ phút ấy, hai bên đều hiểu rằng mọi chuyện sẽ chẳng còn được như trước nữa.


Mặc dù Minato đã cố gắng hết mình để bảo vệ Kushina – đấy là theo anh nói, chứ cô cho đó là nói xạo – cô vẫn thường xuyên nghe được những tin đồn rằng một thứ vô cùng nguy hiểm đang truy lùng Cửu Vĩ. Và cái ngày mang thai tròn tám tháng, cô thấy mình trở nên bất an.

Nếu thật sự cô có hệ sự gì, chuyện gì sẽ xảy ra với Naruto? Liệu cô có thể bảo vệ con khỏi bất cứ điều gì đang xảy đến? Thật phiền não khi phải lo lắng về những thứ đó, chưa kể bao vấn đề nào sinh con nào làm mẹ đang dồn dập hiện lên trong tâm trí.

Đã đi qua đi lại hơn ba tiếng đồng hồ chờ nhiệm vụ thám thính mới nhất của Minato hoàn thành xong, Kushina thở phào khi thấy anh về, vẻ gần như kiệt sức.

Nó tệ đến mức nào?” Kushina hỏi ngay tức thì.

Minato ngậm một hơi, không nhìn cô. “Em không cần phải lo xa quá đâu.”

Mắt cô nheo lại một cách nguy hiểm. “Đừng có coi thường em như thế, Namikaze. Em có quyền được biết.”

Minato không đáp lại, thay vào đó đi đến và ôm cô thật chặt. Kushina chợt cảm thấy thật lạnh lẽo.

Anh phải đi – có một cuộc họp khẩn cấp.” Giọng Minato khàn và mỏi mệt. Ánh mắt anh day dứt như đang bị giằng xé. “Anh chỉ muốn gặp em trước thôi.”

Cô gật đầu, rồi cau mày trước ánh mắt của anh. “Anh không sao chứ?”

Minato lắc đầu, cúi xuống hôn cô mãnh liệt, như thể tính mạng của chính anh đang lâm nguy. Đoạn anh xiết cô chặt hơn vào lòng, vẫn không nói một lời.

Với người bất kiên nhẫn như Kushina, hai phút im lặng dài như vô tận. “Anh đang nghĩ,” cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng, mặt vẫn vùi vào tóc cô. “Chúng ta đã chờ quá lâu rồi.” Anh nhìn cô với một ánh mắt nghiêm nghị lạ thường. “Cho đến khi mọi chuyện êm xuôi, cho đến khi chúng ta có thể giữ cho em an toàn... Em sẽ lấy anh chứ?”

Thêm một lần nữa cô chắc chắn rằng hoóc môn đã chen chân vào, vì không dưng mà lệ trào xuống má. Cô xiết chặt vòng tay ôm lấy Minato, như thể cô sợ anh sẽ tan biến nếu không làm vậy. “Ừ, đồ ngốc,” cô thì thầm vào tai anh, hai mắt nhắm chặt. “Tất nhiên là em sẽ lấy anh.”

Vẫn đứng như vậy hồi lâu, họ quyết định không màng tới sự thật, rằng khi mọi sự đã an bài thì có thể sẽ chẳng còn gì gọi là “họ” nữa – rằng thế giới của họ có thể sẽ vỡ tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh. Chỉ lúc này thôi, điều đó sẽ không xảy ra.


Sự ra đời của Naruto là bí mật và được sắp đặt kỹ lưỡng – chỉ có một số ít người mới biết thời khắc chủ thể của Cửu Vĩ bị suy yếu nhất.

Chuyện sinh nở nào chẳng vậy, cuộc vượt cạn của Kushina đau đớn khôn tả và diễn ra không hề êm thắm. Minato chưa bao giờ kinh hãi như ngày hôm ấy, phải đứng nhìn máu chảy trong khi Kushina kêu thét như một con thú hoang dại. Nhưng không một giây phút nào anh rời tay cô, dù những lời cô “nói” với anh đủ màu hoa hòe hoa sói mà trẻ con chẳng đứa nào dám nghe; thậm chí cô tí nữa thì đã bẻ gẫy từng đốt ngón tay của anh. Không khí lúc đầu ồn ã và “đầy kịch tính” thế nào thì đoạn cao trào phút cuối lại chẳng thấy đâu.

Bỗng một tiếng khóc vang dội trong căn phòng nhỏ bé. Không gì trên thế giới có thể đổi lấy niềm hạnh phúc của Kushina và Minato khi cuối cùng, họ và con cũng được gặp mặt.

Minato chỉ biết cười, đưa tay quệt nước mắt. “Anh được làm bố rồi!”

Tất cả Kushina chú ý đến lúc này chỉ là Naruto. Cô nở một nụ cười chỉ có ở những người mẹ, thở hổn hển vì kiệt sức nhưng cũng vì một thứ gì đó mãnh liệt đang trào dâng. “Naruto... Cuối cùng mẹ cũng được gặp con...”

Cô chút nữa thì kêu lên khi đứa bé đột nhiên bị lấy khỏi vòng tay mình. Cô chỉ thôi chú ý đến Naruto khi cô ngước nhìn lên Minato khi anh nói, vẻ nghiêm nghị và tập trung cao độ. “Anh biết em đã kiệt sức sau khi sinh, nhưng chúng ta phải tập trung vào phong ấn lại Cửu Vĩ.”

Cô gật đầu, cố gắng tập trung. “Được rồi.”

Lẽ ra việc đó đã hoàn thành, lẽ ra họ đã an toàn. Nhưng chỉ chính xác năm giây sau, mắt Kushina tròn to khi bản năng người mẹ và một thứ gì đó đen tối hơn lên tiếng báo động.

Không – không phải bây giờ, xin đừng là bây giờ...!

Một cảm giác lạnh lẽo tột cùng tràn vào người cô, và không lâu sau đó là một tiếng nổ.

Biwako-sama, Taji!”

Và rồi, trong chớp mắt, Naruto đã lọt vào vòng tay của một kẻ đeo mặt nạ. Khoảnh khắc đó, Kushina chắc chắn là tim mình đã ngừng đập một nhịp.

Kushina chưa bao giờ trải qua cái cảm giác sợ hãi như thế, và nó cũng không phải sợ cho chính bản thân. Cô như loạn trí khi nghĩ đến việc tên khốn đó sẽ làm với Naruto, trong khi cô chẳng thể làm gì để bảo vệ con trai mình. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là hét lên, bằng tất cả sự kinh hãi và giận dữ đang trào dâng trong mình.

Nếu cô còn chút sức lực nào trong người, hẳn cô đã lao đến và xé xác tên khốn đó thành từng mảnh bằng hai tay không. Chỉ tiếc rằng cô không thể.

Và, cứ như điều đó vẫn chưa đủ, Cửu Vĩ bắt đầu lồng lộn lên trong cô. Đau đớn không thể tả xiết.

Kushina!” Mọi âm thanh đối với cô như mờ nhạt hết cả.

...con trai ngươi chết?”

Và rồi, trong đám mây mù hỗn loạn, tất cả cô chú ý đến chính là Naruto đang bị tung trong không trung. Tim lại lỡ vài nhịp, cô hết sức mình thét lớn “NARUTO!”

Minato đã bắt đầu chạy, và sự nhẹ nhõm tràn nóng bỏng qua cô khi anh đã đỡ lấy đứa bé một cách an toàn. Nhưng số phận đã phán cho hạnh phúc của cô không tồn được dài lâu. Vì chỉ một tích tắc sau đó là một tiếng nổ chói tai, và cô không còn nhìn thấy gia đình mình nữa.

Nước mắt tràn trề, cô hét lên lần nữa. “NARUTO! MINATO!”

Chỉ chục phút sau, Kushina – bị kẻ lạ mặt kia xích chặt và xé toạc Cửu Vĩ từ trong người – phải cố kiềm chế tiếng gào thét đau đớn và phẫn nộ cứ kéo đến từng đợt, từng đợt như cơn đại hồng thủy.

Con trai cô, người cô yêu, ngôi làng của cô,... Cô đã không bảo vệ được họ, đã thất hứa với họ. Còn bây giờ...

Thở những hơi thở mà cô cho là cuối cùng của đời mình, Kushina gục xuống nền đá bất lực, cố với ra giữ chân kẻ khốn đang quay đi. Chưa từng trong đời cô cảm thấy mình yếu đuối như vậy. “Dừng lại...” mãi cô mới thốt lên được.

Cô gần như chắc chắn là hắn đã nói gì đó, nhưng từ ngữ là thứ cô không còn hiểu được nữa. Chỉ tích tắc sau đó Cửu Vĩ đã lao tới tấn công cô.

Kushina cũng gần như chắc chắn rằng mình sẽ chết ngay tại đó. Nhưng thở một hơi hời hợt – cô đã ở ngoài cánh rừng, đang nằm trong vòng tay của Minato.

Dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình, cô thốt ra. “Minato... Naruto ổn chứ?”

Cô đến sửng sốt khi nụ cười của Minato, ngay lúc này đây, vẫn thật ấm áp. “Ừ, con ổn rồi. Anh đã giấu con ở chỗ an toàn.”

Kushina như trút được gánh nặng lớn nhất trong đời. Đủ để khiến cô nở một nụ cười, dù cô đang đau đớn khôn tả và chẳng còn trụ lại được bao lâu nữa. “Ôi ơn trời...” Thế rồi, khó nhọc để suy nghĩ, cô cố bật ra từng từ từng chữ trong cơn thở dốc. “Minato... Ngăn hắn lại... Ngăn Cửu Vĩ lại... Chúng đang tiến về làng...”

Khuôn mặt Minato là điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mọi thứ nhạt nhòa dần vào bóng tối. Cho đến khi bật mở mắt lần thứ hai, cô đã thấy mình ở trong một ngôi nhà nhỏ, vẫn nằm trong tay Minato. An toàn.

Đầu quay cuồng và mọi ý nghĩ cứ xáo trộn vào nhau, cô cau mày khi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống nền nhà. “Tại sao?” Tại sao anh lại cứu em khi anh biết đã là quá muộn? Tại sao anh...? Nhưng ý nghĩ đó bị gián đoạn tức thì khi cô nhận ra mình được đặt nằm ngay cạnh Naruto – đứa bé đã lặng tiếng từ nãy. Trong giây lát mắt cô lại rưng rưng.

Đây... sẽ là lần cuối cùng cô được thấy mặt con. Tự đáy lòng, hẳn cả cô và Minato đều biết điều đó.

Đừng bận tâm.” Giọng nói của Minato như chẳng chút quen thuộc đối với cô. Anh đứng dậy, cứng nhắc đến lạ lùng – cô có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh trong hành động đó. “Em ở lại với Naruto.”

Không thể làm gì khác hơn, cô nhắm mắt thật chặt và kéo đứa bé lại gần mình. “Naruto...”

Nghe tiếng bước từ Minato, cô mở mắt hờ hờ nhìn anh. Anh, quay lưng về phía cô, vẫn đang tiến ra cửa. Giọt lệ đầu tiên trào xuống má. “Minato... Cảm ơn anh... Chúc may mắn...”

Minato chẳng cần phải nói quay lưng ra đi là khó khăn biết mấy, hay anh yêu gia đình mình và muốn nói lên điều đó biết nhường nào. Cô cũng chẳng cần phải nhìn đến hai nắm tay anh đang xiết chặt. Cô hiểu tất cả. “Anh sẽ quay lại nhanh hơn là em tưởng,” anh hứa, vẫn cái giọng nói xa lạ nãy giờ.

Tự đáy con tim, Kushina ước gì mình có thể dồn hết sức lực còn lại và nói gì đó – bất cứ điều gì. Vì ngay cái khoảnh khắc Minato bước ra khỏi cửa, cô đã biết đây là lần cuối cùng mình được nhìn thấy anh. Nước mắt cứ tuôn rơi.

Mất hồi lâu cô mới có thể lấy hết sức bình sinh và sự tập trung để nhìn Naruto, đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon lành. Cô như trút được gánh nặng khi biết rằng ít nhất, đứa trẻ vẫn vô thức trước cơn ác mộng đang diễn ra.

Cô thì thầm, mắt hơi nhạt nhòa. “Mẹ yêu con... Naruto...” Cô tựa trán mình lên trán con, ơn trời rằng đứa bé không vì nước mắt rỏ xuống mặt mà tỉnh giấc. Có vẻ như cậu cũng ngủ sâu chẳng khác gì cô. “Đừng quên điều đó nhé.”

Naruto đáp lại bằng một tiếng ngái ngủ.

Dòng suy nghĩ của Kushina cứ chậm dần, nhưng ít nhất cô vẫn còn tỉnh táo. Cô biết mình chẳng còn bao lâu nữa.

Kushina không phải kẻ ngốc – cô đã biết chắc điều sớm muộn gì Minato cũng phải làm. Không thể để Cửu Vĩ tự do hoành hành ngoài đó. Anh sẽ phải phong ấn nó. Dù cô hận cái ý nghĩ rằng chẳng mấy ai có thể chịu được gánh nặng ấy. Và gần như chắc chắn rằng Naruto sẽ phải tiếp tục sứ mệnh vốn đã là của cô. Chỉ có một thứ duy nhất cô có thể làm để giúp cậu.

“Sẽ ổn thôi”, cô nói khẽ, giọng khản đặc. “Con sẽ ổn thôi mà... Mẹ hứa đấy.”

Đứa bé chuyển mình, và thích thú hướng theo những ngón tay đang chuyển động theo một ấn thuật tưởng như đã rơi vào lãng quên. Chẳng bao lâu sau cả gian phòng nhỏ tràn ngập ánh sáng xanh – một phần chakra của cô đã truyền vào người đứa bé. Naruto ré lên và huơ huơ tay, nhưng cậu không khóc.

Còn Kushina, khi ánh sáng lịm dần, lại như sắp khóc lần nữa. Âu yếm vuốt má Naruto, cô biết rằng sự hao chakra đó không phải lý do duy nhất khiến lòng cô hụt hẫng. “Thấy không, Naruto?” Mắt trĩu dần, cô cố tỉnh táo thêm vài giây ít ỏi nữa. “Như vậy, một phần của mẹ sẽ luôn ở với con – mong là con sẽ cảm nhận được. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa... Mẹ sẽ luôn ở ngay đây để bảo vệ con.”

Nói đến đây, trận chiến của cô với thời gian rồi cũng kết thúc. Vẫn nằm trên sàn, mắt cô đã nhắm lại, chân tay lỏng hết ra. Không còn nghe tiếng thở.

Tiếng Naruto ê a đưa cô đến một thế giới trắng toát, xa thật xa thế giới này.


Khi Minato hộc tốc chạy về nhà – trong tình trạng kiệt sức, quay cuồng và lo lắng không nguôi cho gia đình bé nhỏ của mình – anh phát hiện không chỉ có mình mình ở đó. Anh khựng lại trước cửa mấy bước khi Sarutobi Hiruzen bước ra, Naruto bế trên tay. Vẻ mặt tối sầm của ông khiến ngực anh như quặn thắt.

Không... “Kushina?”

Mãi hồi lâu sau Sarutobi, vẫn không nói nên lời, mới có thể ngước lên nhìn anh. Ông tiến đến cách anh vài bước và chậm rãi lắc đầu. “Ta xin lỗi, Minato. Nhưng... Khi chúng ta tới nơi thì đã quá muộn.”

Minato đứng đó, câu nói cuối như chẳng lọt đến tai; nắm tay xiết chặt, sự bất lực đáng căm hận và nỗi đau chưa từng nếm mùi cắn xé lòng. Chẳng khác nào bầu trời đã sập xuống thế giới của anh, hút kiệt hơi thở của anh, làm anh chẳng thể hét lên hay thậm chí rơi lệ. Người run bần bật tự lúc nào mà anh không hề hay biết.

Anh ở trong trạng thái đó hồi lâu, cho đến khi có một cái vỗ nhẹ lên vai, và Naruto được nhẹ nhàng đặt lên tay anh. “Naruto ổn cả. Có chút chấn động trước mọi chuyện, nhưng vẫn an toàn và nguyên vẹn.”

Minato gật đầu, vẫn ngẩn ngơ. Tâm trí anh chưa chịu hiểu sự việc. Thế rồi anh cảm nhận được một thứ gì đó – một thứ gì đó vô cùng thân thương – khiến mắt anh nhạt nhòa trong khoảnh khắc. “Kushina...” anh thốt lên, nhìn xuống đứa bé bế trên tay. Mắt xanh nhìn thẳng lại. “Cô ấy truyền chakra cho Naruto.”

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, rồi Sarutobi cất tiếng, giọng như thì thầm mà vô cùng nghiêm nghị. “Minato.” Thế là đã đủ để khiến anh quay lại. “Ta biết chuyện xảy ra là quá nặng nề, nhưng ngay lúc này Cửu Vĩ đang tấn công làng Lá. Phải có người phong ấn nó lại.” Mắt ông, nhìn xuống Naruto, trở âu sầu. “Và thật đáng tiếc... Làng Lá hiện giờ chỉ có hai đứa trẻ có thể coi là đủ khả năng. Và ta không nghĩ em muốn phong ấn nó vào Sasuke.”

Nhìn xuống con, Minato buộc phải công nhận lời nói ấy. Naruto là sự lựa chọn duy nhất. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đáng để căm hận, nhưng anh còn có thể làm gì được nữa đây?

Một quyết định khó khăn nhất trong đời anh. Hơn nữa, anh cũng không muốn những người cha khác phải chịu cùng cảnh ngộ với mình.

Nhắm mắt trấn tĩnh lại, đoạn Minato quay lại nhìn Sarutobi. Anh cất tiếng, giọng nói não nề. “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, xin hãy sai ai đó đưa Naruto đến bìa rừng.” Một lần nữa anh nhìn Naruto, đứa trẻ như đang bối rối và bồn chồn không yên. Mắt chợt cay xè, khiến anh phải chớp mắt mấy bận. “Dù kết quả cuối cùng là ra sao... Xin thầy hãy làm tất cả để đứa trẻ này được yêu mến.” Hít một hơi thật sâu để lấy lại giọng nói. “Em... Em không muốn Naruto lớn lên mà bị coi là một con quái vật.”

Sarutobi buồn bã gật đầu, ôm lại đứa trẻ vào lòng. Ngay khi Minato mới bước đi được hai bước nặng nhọc, ông lại lên tiếng. “Chúc may mắn, Minato. Hãy nhớ, em đang làm một việc đúng đắn.”

Làm một việc đúng đắn, Minato vừa bước đi vừa ngẫm nghĩ.

Thế tại sao anh không hề cảm thấy như vậy?


Chính xác năm phút và ba mươi giây trước cái chết của mình, Minato vẫn đang quỳ dưới nền đất, đã từ lâu làm ngơ trước tiếng gầm thét inh tai của con Cửu Vĩ đang bị chakra xích lại. Anh nhìn xuống Naruto – tiếng khóc của cậu khiến lòng anh đau như cắt. Khoảnh khắc đó thôi, anh biết thời gian chẳng còn bao lâu, mà sự lựa chọn cũng quá ít ỏi.

Cổ họng nghẹn lại, Minato ân cần đặt Naruto vào một chiếc giỏ, rồi vô cùng miễn cưỡng, buông rời. Đôi tay lẩy bẩy bắt đầu chuyển động trong khi những giọt nóng hổi cứ lăn xuống má.

Bố xin lỗi, Naruto. Anh nhắm mắt và hoàn thành ấn chú, gần như ngạt thở. Nếu bố được lựa chọn...

Anh nghiến răng – một phần trong anh đang dần tan biến...

Anh đã làm tất cả vì làng Lá, đã trao tặng tất cả. Giờ thì chỉ có thể cầu trời rằng mọi công sức của anh không là vô nghĩa – rằng lời nguyền anh sắp áp đặt lên chính con trai mình đây không gây ra những điều đen tối.

Một tiếng gầm chói tai hơn cả sấm sét. Và tất cả chấm dứt.

Cái cảm giác chết đi không gì giống như Minato đã nghĩ. Một giây anh thấy đầu mình chợt nhẹ tênh, giây tiếp theo mọi thứ bỗng trở nên trắng toát, như tuyết đã chôn vùi tất cả. Tiếng khóc của Naruto tiễn anh sang một thế giới mới.


Không ai trong ngôi làng tang thương để ý tới hai ánh sao mới đã rực sáng trên bầu trời đêm.


Năm tháng trôi qua, chớp mắt đã gần hai thập kỷ.

Một chàng trai tuổi mười sáu đứng trên bờ vực, vẻ mặt đầy u buồn và luyến tiếc, tóc che đi cặp mắt đang ngắm nhìn từng đợt sóng biển vỗ nhè nhẹ lên đá. Trong khoảnh khắc, Naruto trông chẳng khác gì người bố đã đi xa của mình.

Lời nói của mẹ – những lời cuối cùng và duy nhất cậu được nghe cô nói, câu chuyện cậu vẫn khó tin – vang vọng trong tâm trí cậu. Ba chữ còn khắc ghi rõ nhất.

'Mẹ yêu con.'

Chớp mắt liên hồi, Naruto ngước lên nhìn sắc trời đang lịm dần, và những ánh sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh. Cậu nghẹn ngào, nhưng không nấc lên được.

Con đã ước muốn bố mẹ còn ở đây, bố mẹ biết không? Nhưng... mong hai người sẽ dõi theo con luôn luôn, dù là ở bất kỳ đâu.” Mất hồi lâu cậu mới nhận ra chính mình đang cất tiếng nói. Không nhận ra cả dòng lệ đã tuôn trào. “Cảm ơn bố mẹ, vì tất cả. Con sẽ làm bố mẹ tự hào, tin con đi. Con sẽ vượt qua mọi thử thách để đạt tới sự trông chờ của hai người.”

Naruto?” Cậu giật mình khi nghe thấy Yamato cất tiếng. Quay lại nhìn qua vai, cậu bắt gặp một ánh mắt có chút lo lắng. “Em không sao chứ?”

Nước mắt trên má nãy giờ cậu mới để ý thấy. Cậu gạt chúng đi và gượng một nụ cười. “Vâng, em ổn. Chỉ là... đang suy nghĩ thôi.”

Yamato gật đầu, biết rằng không nên gạn hỏi thêm làm gì. “Nếu em thấy đói, vẫn còn chút bữa tối đó.”

Lần này nụ cười của cậu là thật. “Thầy đùa à? Em đang đói mềm ruột đây! Em ra ngay bây giờ.”

Khi Yamato quay đi, Naruto lại nhìn lên quan sát những ánh sao, nhất là hai vì tinh tú như đan vào làm một. Và cậu mỉm cười.

Nếu cậu đã từng nếm trải sự tự ti, đau buồn, tức giận, lạnh lòng hay nỗi cô đơn, giờ cậu sẽ không như vậy nữa. Cậu đã có bè bạn, có một mái nhà, có những người và những thứ quan trọng cần bảo vệ – hơn nữa, ở đâu đó xa xôi, bố mẹ cậu – những người yêu thương cậu hơn tất cả – vẫn đang dõi theo cậu. Và cậu sẽ chứng tỏ cho cả thế giới con trai của “Tia chớp Vàng” và “Habanero Đẫm Máu” là như thế nào – đoạn cuối của sợi chỉ đỏ định mệnh là ra sao.

Cậu là Uzumaki Naruto. Và câu chuyện của cậu chỉ mới bắt đầu.

_Hết_

No comments:

Post a Comment