03 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 5

Chương 5 – Vụ đánh cắp đầu tiên

Tiếng hô hào từ đám đông, ánh đèn neon quay loạn xạ và cả độ cao ngất ngưởng đang chạy mòng mòng trong bụng Aiko và khiến cô mất phương hướng. Sao Ba có thể làm việc này thường xuyên được nhỉ? Cô quyết định lợi dụng sự náo nhiệt/đánh lạc hướng của khán giả để dễ dàng đột nhập vào tòa nhà Suzuki. Aiko lục lọi trong túi cái điều khiển, lôi nó ra và bấm nút đỏ. Bất thình lình, những cột khói hồng phun lên từ tầng thượng các tòa nhà chung quanh trụ sở của Tập đoàn Suzuki, cùng bao pháo hoa lùng bùng nổ quanh khiến đám đông sửng sốt. Trong khi mọi người đều dồn sự chú ý vào màn trình diễn sáng chói phóng khoáng của Aiko, cô đổi hướng, lao vào cửa sổ lớn nhất của tòa nhà. Chui từ mái nhà xuống cũng được thôi, nhưng thế thì cái danh Kaitou Kid để làm gì chứ. Cô không thể biểu diễn mà không có khán giả được.

Conan len qua đám đông đang hò reo, bố cậu bám sát ngay phía sau, tay cứ đẩy mà mắt vẫn không rời khỏi Kid. Không ngoài dự tính của cậu, siêu đạo chích Kid là nữ... Nhưng... nó làm cậu khó hiểu. Tại sao đùng một cái Kid lại là con gái? Suy luận đầu tiên – đó chỉ là giả trang để đánh lừa mọi người... Hoặc có lẽ Kid ngay từ đầu vốn đã là con gái, và bây giờ mới chịu hé lộ. Một trong hai khả năng đó, hoặc Kid là một người hoàn toàn khác. Từ chỗ đứng của cậu nhìn người con gái vừa xa vừa lạ kia lượn vòng trên bầu trời rực sáng, ấy vậy mà ngay lập tức cậu cảm thấy mình với cô... như quyến luyến.

“Kid đang nhắm đến tòa nhà Suzuki!” Ginzou hét vào bộ đàm. “Đừng để hắn–ả chạy thoát!”

Aiko trèo tường như ăn cơm bữa, nên dù cao dù sâu đến mấy cũng chẳng hề hấn. Aiko thu cánh lượn lại, Aiko bám tay lên phần tường chìa ra ngay phía trên cửa sổ. Lấy đó làm điểm tựa, cô đu người lại và đá vỡ cửa sổ, kính bắn ra khắp căn phòng. Cái này dễ như ăn kẹo thôi, cô tự trấn an bản thân. Nhưng bảo tâm trí bây giờ không căng như dây đàn thì đúng là nói xạo. Cô lại nhớ vẻ mặt của Bà khi cô bước ra khỏi cửa, mũ của Kid kẹp dưới cánh tay. Bà tạm biệt Aiko như thể cô chỉ đi học hay sang nhà bạn chơi vậy. Aiko quan sát căn phòng, hệ thống bảo vệ ở đây chỉ có vài ba cái camera an ninh. Aiko ngả mũ chào trước camera, cốt chỉ để khiêu khích cảnh sát.

Ả ta ở trong tòa nhà rồi? Các người làm ăn như thế mà dám gọi mình là cảnh sát ư? Không được để ả ta liếc qua Bình minh Rực đỏ dù chỉ một lần! Ông nghe rõ chưa hả Nakamori?” Cô tổng giám đốc mảnh người thét vào bộ liên lạc. Nhận thấy nguy cơ thủng màng nhĩ đến nơi, Ginzou phải cầm bộ đàm ra xa.

Chúng tôi sẽ tóm gọn ả trong đó, Suzuki-san.” Ginzou khẳng định lại.

Khó tin à nha.” Sonoko sập luôn bộ đàm xuống mặt bàn phòng làm việc, giậm chân thình thịch, hất mái tóc màu nâu bùn qua vai. Cô liếc nhìn đám đông ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy hai bố con Shinichi đang chật vật lách qua đám đông, hai bên là một đám cảnh sát (Lực lượng Truy lùng Kid) và Ginzou. Sonoko khịt mũi.

Ran thấy cái gì hay ho ở hắn cơ chứ? Vẫn vô dụng y như hồi còn trung học.” Sonoko và Ran vẫn là bạn thân, nhưng khỏi cần phải nói, thành kiến với Shinichi của cô chẳng hề suy chuyển. Cho tới tận khi Ran đang đứng trước gương ngắm nhìn bộ váy cưới, cô vẫn bảo Ran chưa quá muộn để quay đầu lại. Đáng tiếc, Sonoko vẫn ở vậy cho đến giờ. Nhưng bù lại, cô được thừa hưởng toàn bộ Tập đoàn Suzuki và số tiền đủ để cô thừa sức tắm hàng chục bận mỗi ngày.

Aiko đã nắm sẵn bản thiết kế của tòa nhà. Nếu suy đoán của cô chính xác, Bình minh Rực đỏ đang đặt ở tầng áp chót, còn cô vẫn đang ở đâu đó giữa tòa nhà. Căn phòng được trang bị một lô các thiết bị cảm ứng vô hình, có thể khóa kín căn phòng cũng như kích hoạt hệ thống phun khói, nhưng cô đã sẵn sàng đương đầu với chúng. Có khi khói lại là lợi thế cho cô. Cần phải giả trang để có thể di chuyển trong đây dễ dàng hơn một chút. Aiko nấp đằng sau cánh cửa, im lặng chờ đợi một người nào đó đi qua. Một nhân viên cảnh sát tuổi trung niên. Được thôi. Aiko lao ra từ trong bóng tối.

Conan bám sát bố mình trong khi cả hai cùng kiểm tra tòa nhà.

Đây là một nhân vật hoàn toàn khác, hoặc là Kid giả trang mà không có lý do gì cả.” Shinichi nói mà như độc thoại với chính mình. “Dù tôi không nghĩ hắn bặt tăm sau tám năm trời rồi tự nhiên tái xuất một cách hoành tráng dưới dạng con gái...”

Kid là con gái!” Conan tự nhiên thốt lên, nhưng ngay lập tức tự hỏi tại sao lại như thế. Shinichi nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc. Rồi bộ đàm cầm tay của anh rung.

Nakamori Ginzou, tôi đã bắt được Kid, ả đang ở cùng tôi trên phòng đặt Bình mình Rực đỏ!” Shinichi nhìn chằm chằm vào bộ đàm.

Là cái bẫy.” Conan nhíu mày nhìn Bố. “Hắn ta dùng chính cái bẫy này khi chúng ta lần đầu chạm trán. Hắn cố tình tập trung mọi người đến căn phòng đó để...” Shinichi ngừng lại, “Có lẽ...”

Vậy thì, đi thôi nào!” Conan kéo kéo tay áo Shinichi.

Từ từ đã. Con sẽ không thể trở thành thám tử được nếu cứ lao đầu vào mọi chuyện như thế. Nhược điểm lớn nhất của con đấy – quá bất nhẫn. Rõ ràng đây là một Kid khác hoàn toàn. Nữ hay không, kẻ này có thể còn dày mặt hơn Kid trước đây...”

Con có một cảm tính... Rất nhiều thì đúng hơn... Rằng có thể cô ta không phải...” Shinichi không nói gì, ra hiệu về phía hành lang và bắt đầu chạy, Conan đuổi theo sau.

Aiko ở ngay đó, vẫn trong trang phục cảnh sát, đứng trước Bình mình Rực đỏ. Đúng như tên gọi, viên đá tỏa sáng như lửa rực trời buổi bình minh. Lách qua hệ thống bảo mật còn dễ hơn cả cô nghĩ. Thật chậm rãi, Aiko đưa tay ra và nhấc viên đá khỏi chiếc nệm trưng bày (tất nhiên là vô cùng dễ dàng) và giữ lấy vài giây, bị hút hồn bởi vẻ đẹp của nó.

Kaitou Kid...” Aiko sững người. “...Chúng ta lại gặp nhau... Hoặc là lần đầu tiên...” Aiko nhận ra giọng nói này. Kudou Shinichi. Rùng mình, cô quay người lại, bộ mặt lạnh sẵn sàng, hơi biến đổi giọng nói đi một chút. Cô hơi sửng sốt – Conan ở ngay đằng sau anh. Cô cười ngang tàng, nụ cười sắc như ánh dao lóe lên giữa căn phòng tối mịt.

Xin phép tự giới thiệu.” Aiko cúi chào. “Tôi là nữ đạo chích của màn đêm. Liệu tôi có thể giải phóng cho viên đá này?” Thành quả của công sức luyện tập đây. Shinichi và Conan, trong tâm trí cả hai đều không nghi ngờ gì nữa. Kid lần này quả là con gái.

Rất tiếc, nhưng tôi không thể để cô làm vậy,” Shinichi vẫn bình thản như không, đút tay vào túi quần. Đạo chích Kid giơ một bàn tay đeo găng, xòe những ngón tay thon gầy. Cô co lại 2 ngón.

...3...” Cô cười thầm.

Kid đang đếm ngược.

...2...”

Thêm một ngón hạ xuống.

Nhằm mục đích gì?

1!” Cô búng tay. Y như đã hẹn trước, cảnh sát tràn cả vào căn phòng, dẫn đầu là vị thanh tra Nakamori Ginzou đang vô cùng giận dữ. Shinichi và Conan bị...thổi bay đi như không.

Kid!” Ginzou gầm lên và vụt chạy đến chỗ cô nàng đạo chích, nhưng bị một tiếng báo động inh ỏi làm cho khựng lại. Thế rồi khói bất ngờ phụt ra từ trần nhà, chắn tầm nhìn của đám cảnh sát.

Chết tiệt!” Shinichi tóm lấy tay Conan, lôi cậu qua mớ cảnh sát hỗn độn đến bên cửa sổ, vưa kịp nhìn thấy Kid lượn tít trên cao, Bình minh Rực đỏ kẹp dưới cánh tay. Conan nhìn mà ngỡ ngàng. Quần chúng phía dưới reo ầm ĩ. Suzuki Sonoko chửi “thầm” với volume to hết cỡ. Kid trốn thoát. Shinichi cười khì.

Bẫy của bẫy...”

Há?” Conan nghiêng đầu.

Bố nghĩ hắn–cô ta muốn chúng ta nghĩ là mình đã bay đi, trong khi thực tế là cô ta chỉ cải trang và hòa vào đám đông; nhưng đúng là cô ta đã dùng tàu lượn.”

Đó là một trong những nguyên tắc của giới ảo thuật gia. Không bao giờ diễn một trò đến lần thứ hai trước mặt khán giả.(*)” Conan cười.

Aiko ngã sấp xuống giường, viên Bình minh Rực đỏ vẫn đặt trên chiếc bàn kê bên cạnh. Tim cô vẫn nhảy loạn xạ đến hàng trăm cây số một giây, mặt nóng hổi và đỏ lựng vì hồi hộp dù chuyện đã xong xuôi. Cô hít thở. Đây rồi. Cô bày ra vụ đánh cắp đầu tiên... Và mọi chuyện diễn ra vô cùng êm đẹp. Thậm chí đứng ngay trước mặt Conan, cô vẫn cảm thấy mình như một con người khác hoàn toàn. Khi là Kid, trong cô nỗi sợ không tồn tại. Chỉ đến bây giờ, khi trở lại là Kuroba Aiko, cô mới cảm thấy run lẩy bẩy và thở không ra hơi. Một tiếng thở dài chút tiếc nuối, Aiko hồ hởi lăn lộn mấy vòng rồi mới ngồi thẳng dậy.

Vụ đánh cắp đầu tiên của mình! Thành công rực rỡ!” Cô khúc khích cười. Nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô trở vào căn phòng bí mật để cất giấu Bình minh Rực đỏ. Aiko, mơ mơ màng màng trong thế giới của riêng mình, vừa nhảy vừa lượn vòng vòng quanh phòng, tạo dáng Kid và tập tành diễn thuyết. Công việc bí mật của cô thật thú vị biết bao. Tâm trí Aiko vẫn treo ngược cành cây cho tới khi chiếc di động trên bàn bắt đầu líu lo. Aiko ngó qua tên người gọi. Là Conan.

Đậm đà vị châu Á – món ăn Ấn Độ mang đến tận nhà, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Aiko giả giọng một người đàn ông Ấn Độ. Cô nghe thấy tiếng cười của Conan ở đầu dây bên kia.

Chào Aiko...”

Aaa! Sao cậu biết là tớ?” Aiko cười.

Thứ nhất, cậu luôn trả lời điện thoại như thế và thứ hai, không có cái gì gọi là Đậm đà vị châu Á – món ăn Ấn Độ mang đến tận nhà cả.”

Aiko cười rinh rích. “Vậy thì, có vấn đề gì không?”

Tớ vừa từ tòa nhà Suzuki về. Kid trốn thoát rồi...”

Không thể nào!” Aiko cứ làm như mình bị mất thể diện lắm lắm, trong khi cái con người nội tâm đang lăn bò ra mà cười. “Vậy, Kid là nam hay là nữ?”

Nữ.” Trí tò mò chợt dâng lên trong Aiko.

...Cô ta có xinh không?”

Tớ không nhìn rõ mặt cô ta lắm vì cái kính, nhưng có lẽ cô ta cũng khá là xinh...”Aiko cố kiềm chế một tiếng ré lên vì xấu hổ. “...Và có vẻ như... khá là quen.”

Lạ nhỉ...” Một hồi ngưng bặt.

Tối nay cậu làm gì đấy?” Conan hỏi.

Chỉ ngồi chơi thôi.”

Thế hả... Ừmm...”

Sao?” Im lặng còn lâu hơn lúc trước. Aiko nhận thấy tiếng thở của Conan đã hơi gấp hơn một chút.

Chỉ là... Ừm... Không có gì. Tớ định nói vài thứ nhưng có lẽ không nên nói qua điện thoại... Nó không quan trọng đâu...”

À, thế hả.” Trái tim Aiko nặng trĩu thêm chút ít. Có lẽ cậu cũng đang giấu cô một vài điều.

Chỉ gọi để thông báo với cậu về Kid thôi nên... Mai gặp lại ở trường nhé.”

Chào!”

Tạm biệt...” Tiếng điện thoại tắt bặt. Aiko cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Trong khi làm một con người với hai nhân cách hoàn toàn đối lập quả là một cảm giác vui sướng chưa từng thấy, một phần nho nhỏ trong lương tâm vẫn trách cứ cô, rằng nói dối cậu là không nên làm.

(*) Điều cuối cùng trong nguyên tắc ba "không" của nhà ảo thuật lừng lẫy Howard Thurston. Một, không được để lộ thông tin. Hai, không nói trước điều gì sẽ xảy ra khi chưa kết thúc mản ảo thuật. Và cuối cùng, không diễn một trò đến lần thứ hai. Xin xem lại Conan tập 61.

No comments:

Post a Comment