05 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 6

Chương 6 – Lên kế hoạch

Ladies and Gentlemeeen!” Aiko mở tung cửa, nụ cười toét miệng kéo từ tai nọ đến tai kia. Conan thầm ơn trời là tâm trạng cô đã phấn chấn hơn trước. Vung cánh tay trong không trung, Aiko vỗ tay hai cái, một đôi chim bồ câu trắng xuất hiện từ trong làn khói. Aiko vọt qua vài cái bàn đến ngồi cạnh Conan.

Chào buổi sáng!” Cô cười khì khì với cậu. Cậu gật đầu cười lại.

Chào buổi sáng. May là cậu cảm thấy tốt hơn bữa trước.” Aiko vươn vai, tựa lưng vào ghế.

Ừ thì...tớ đã xử lý được một vấn đề khá lớn!” Cô ngáp.

Thật à, là gì vậy?”

Chỉ là một thứ...vô cùng điên khùng thôi.” Cô lẩm bẩm.

Lần đầu tiên tớ đi bắt Kid đúng là thảm họa...” Conan gục đầu xuống chán chường. “Tớ đã nghĩ cô ta chỉ là kẻ nghiệp dư thôi, ai dè... Bố cũng còn có vẻ ngạc nhiên nữa là...”

Chẳng phải cậu cũng là lính mới trong đội đấy thôi!” Aiko vỗ vỗ lưng cậu hơi...quá mạnh tay. “Tớ còn đang ngạc nhiên là họ cho cậu tham gia cơ đấy.” Conan đã nhờn sự (vô tình) chọc ngoáy của cô vào “nỗi đau” của mình qua năm tháng.

Ừ, Bố có quan hệ tốt với cảnh sát mà, biết bao nhiêu thanh tra là đằng khác. Chưa kể trước đây tớ cũng đã phá khá khá nhiều vụ án nhưng mà...tớ vẫn còn non tay lắm...” Cậu thở dài. “Tuổi bọn mình thôi Bố đã đạt tới trình Sherlock Holmes rồi, tớ đang làm gì sai cơ chứ?” Aiko quyết định đây là lúc phải lôi xẻng ra để lấp đầy cái hố to tướng trong sự tự tin của Conan.

Cậu còn lâu mới là non tay á! Hàng trăm vụ đến cảnh sát còn bó tay mà cậu phá dễ như bỡn còn gì!” Đúng vậy, Conan đã đồng đẳng với Shinichi ở độ tuổi này, nhưng đôi khi vì nghi ngờ chính thực lực của mình mà khả năng của cậu suy giảm đi đôi chút. Trong đầu cậu luôn có cái ý niệm rằng Shinichi khi ấy đã vượt trội mình nhưng đó là sai. Aiko chỉ mong là cậu sớm hiểu ra điều đó... Nhưng nói lại, sẽ chẳng dễ gì đâu khi mà hai bố con là đối thủ của nhau lúc nửa đêm.

Cậu sẽ vẫn ở trong đội chứ?” Aiko sáp lại gần, trên mặt một vẻ đầy quan tâm. Conan cười.

Ừ thì, nếu cậu vẫn còn tin ở tớ...”

Đương nhiên!” Aiko reo lên. “Conan, đừng bỏ cuộc! Cậu là thám tử tài ba nhất tớ từng biết! Kid không địch lại nổi cậu đâu!” Cô như muốn dập đầu vào tường mấy lần quá đi.

Aiko-chan! Conan-kun!” Là Kaede, trông có vẻ đã tự tin hơn lúc trước nhiều. Lần này cô không phải mất hàng giờ đi qua đi lại nữa. Cô đang cười rất tươi. “Aiko-chan, đêm qua cậu có xem Kid không? Tớ cũng ở trong đám đông đấy! Thực tình tớ chẳng thích đi đâu nhưng tuần trước Bố đi vấp và gãy luôn một bên chân, thế là tớ phải đi thay... Bố rất muốn xem mà. Tớ thấy cậu với Shinichi-san đấy, Conan!” Kaede cười với cậu, mắt tròn to long lanh như thể rất hài lòng với bản thân vì đã nói chuyện với mọi người thật dễ dàng. “Hai người giống nhau lắm... Có quan hệ họ hàng gì không?”

Hondou-chan, thực ra đó là bố tớ mà.” Conan bật cười. Chắc chắn là cậu đã từng đề cập đên nhưng rõ ràng là cô không nghe. Aiko và Conan gần như tưởng tượng ra tiếng chén trà vỡ loảng xoảng xuống sàn vì Kaede hoảng quá đánh rơi. Cô kéo ghế ngồi cạnh Conan và nhìn cậu chằm chằm như thể cậu vừa mới từ trên trời rơi xuống.

Ừmm...Conan-kun... Nếu cậu không phiền...Liệu tớ có thể...” Kaede đứng dậy, chạy ra bàn mình và quay lại với một cuốn sổ nhỏ màu hồng trên tay. “Liệu tớ có thể nhờ cậu xin chữ ký của bác ấy được không? Ở trang cuối ấy! Đừng xem trộm nhé!” Conan không thể không nhận ra vì sao Kaede lại là mục tiêu tấn công của bọn bắt nạt – cô nhẹ dạ đến thế cơ mà. Cậu đón lấy cuốn sổ và gật đầu cười.

Tất nhiên rồi!”

Vậy cậu có thấy Kid không Aiko-chan?” Kaede lại ngồi xuống.

Có, công nhận hay thật.” Aiko nói dối. “Đám pháo hoa thực sự khiến tớ sững sờ đấy!” Kaede cười.

Nếu Kid ra mặt một lần khác, tất cả bọn mình cùng đi nhé...Nhưng mà Conan-kun lại ở trong đội đặc nhiệm mất rồi.” Aiko tí nữa thì nghẹn. May mà Kaede đã nói ra lý do hộ cô. Vấn đề là ở chỗ... Aiko không thể đến xem Kid cùng với cô bạn mình được... Cô là Kid cơ mà.

“Lần sau tớ nhất định sẽ bắt được Kid!” Sự tự tin của Conan chợt vọt cao ngút trời. “Tớ sẽ bắt cô ta đứng trước camera và lật tẩy cô ta cho cả thế giới nhìn thấy!” Aiko nuốt ực một tiếng. Cái đó nghe không hay ho chút nào. Aiko chưa chọn được địa điểm đánh cắp tiếp theo nhưng lần thứ hai thì chắc chắn sẽ có. Bình minh Rực đỏ chỉ là khởi đầu thôi. Một bài tập thực hành. Lần sau cô sẽ cho mọi người biết Kaitou Kid thực sự là như thế nào.

Này Aiko-chan?” Kaede ghé sát vào tai Aiko và nói nhỏ.

Hửm?”

Tuần sau...Cậu có định tặng...cái-gì-đó-cậu-biết-rồi-đấy...cho Conan-kun không?” Nghe gì mà đen tối quá xá ><. Aiko đỏ mặt.

Há?”

Chocolate ý?”

Tại sao tuần sau lại tặng chocolate cho Conan?”

Hôm đó là ngày Valentine mà, đúng không?” Aiko nhìn Kaede. Quay như chong chóng trong cái guồng mang tên Kaitou Kid, cô hoàn toàn quên béng đi mất. Có tặng chocolate cho Conan hay không, cô vẫn còn chưa biết. Chỉ là “bạn bè” đơn thuần, trước giờ Valentine năm nào cô cũng tặng Conan một hộp bánh Pocky(1) chocolate nhưng... Có lẽ...năm nay cô sẽ tặng cậu chocolate hẳn hoi... Chocolate tự làm...Và có thể...Chỉ có thể thôi, là...

Không đâu.” Aiko đáp. “Chỉ tomo-choco(2) thôi. Cậu?”

Á?” Kaede đỏ mặt. “Thực ra là không có ai tớ muốn tặng cả... Nếu tớ làm tặng cậu tomo-choco, cậu sẽ nhận nó chứ?” Aiko cố nhịn cười. Cô bạn này ngây thơ đến mực khó tin.

Đương nhiên! Tớ cũng sẽ làm tặng cậu nữa!” Aiko cười khì, vỗ lưng Kaede bình bịch ><.

Tối nay Aiko chỉ muốn ngồi thừ ở nhà và xem hoạt hình. Diện một bộ cánh khá là thoải mái – áo len và quần bò, Aiko lăn xuống sàn, một tay cầm gói bánh gạo, tay kia ôm lấy chiếc gối Doraemon vừa to vừa bông của mình. Aiko lượt qua bản danh sách các kênh truyền hình đặt trước mặt, hai hàm răng vẫn đang ghì một miếng bim bim tảo biển chưa nỡ cắn.

Ôi, bỏ qua nhiều quá rồi...” Aiko nhủ thầm. Thôi thì, cập nhật tin tức trong khi chờ hoạt hình chiếu có mất gì đâu. Cô bấm nút. Miếng bim bim rơi khỏi miệng. Suốt cả hôm đấy có một đoàn quay phim á? Vì cô hiện diện ngay đó với bộ váy áo trắng toát, đang liệng quanh tòa nhà Suzuki trong khi pháo hoa rực khắp mảnh trời phía trên.

Sau tám năm bặt tích, tội phạm quốc tế mã 1412, thường được biết đến với cái tên siêu đạo chích Kid, đã đánh dấu sự tái xuất hùng hồn của mình bằng vụ đánh cắp viên đá quý thuộc sở hữu của Tập đoàn Suzuki – Bình minh Rực đỏ. Nhiều fan hâm mộ cho rằng Kid đêm qua thực chất chỉ là một kẻ mạo nhận hoặc truyền nhân của Kid, lý do Kid trước đây vốn là nam trong khi Kid lần này lại là nữ. Mặc dù lần này Kid đã lách qua vòng vây của cảnh sát và trốn thoát cùng với Bình minh Rực đỏ, người lãnh đạo tập đoàn Suzuki Sonoko đã khẳng định sẽ bắt được Kid.

Màn hình chuyển sang một đoạn phim quay Sonoko đang vô cùng tức tối, một một chiếc áo khoác dài đỏ rực, ánh sáng từ máy ảnh và máy quay soi vào mặt đủ từ mọi phía.

Kid đã có thể thoát thân lần này, nhưng tôi sẽ không để con chuột đó chạy thoát lần sau đâu!”

Sonoko-san, có thật là tám năm trước đây cô cũng là fan hâm mộ của Kid?”

Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng tôi đã trưởng thành. Hơn nữa, Kid ngày ấy là một chàng trai trẻ đẹp. Đó chỉ là thứ tình cảm ngu ngốc của một con bé trung học.”

Vậy kế hoạch của cô về Bảo tàng Đá quý Suzuki được khai trương cuối tuần này?”

Hừm... Thật đáng tiếc là tên Kid đó lại tái xuất ngay trước buổi khai trương cuối tuần.”

Hành động của cô phòng trường hợp Kid lại muốn đánh cắp thứ gì đó?”

Hứ! Toàn bộ khu vực đều là đá quý hiếm, Kid có mà chết ớ ra đó. Không cần sợ hãi gì cả, hỗ trợ tôi là cả lực lượng truy lùng Kid.”

Aiko cười toe toét và ngồi thẳng dậy, ôm chặt chiếc gối Doraemon vào ngực.

Whoaaa! Bảo tàng đá quý! Ra-kkii(3)! Họ tự đặt chân vào bẫy rồi!” Hứng khởi tột độ, Aiko ấn ngón tay lên nút chỉnh volume, miệng cười hà hà. “Cứ như họ muốn mình trộm hết trơn ấy!” Aiko nhún người liên tục, hồi hộp ngoạm hết bim bim lại bánh với tốc độ ánh sáng. Cơ hội do chính Sonoko ấn vào tay cô lần này có mà khiến ai cũng phải chảy nước miếng. Chỉ cần lướt qua Internet một cái là có thể biết có những loại đá quý gì, rồi cô sẽ lên kế hoạch và quyết định viên đá nào đáng để đánh cắp. Và làm thế nào để lách qua cảnh sát...và cậu bạn thân Conan...phòng trường hợp xấu nhất.

Ngày qua ngày, Aiko vẫn hào hứng lên kế hoạch cho vụ việc, dò tìm bản thiết kế của bảo tàng và kiểm tra lại toàn bộ các vật dụng cho công cuộc đào thoát. Một trở ngại nho nhỏ duy nhất là vụ đánh cắp lần này có hạn cuối. Buổi khai trương Bảo tàng Đá quý Suzuki đang tới gần rất nhanh chóng. Lá thư thách thức phải đên được tay Sonoko chậm nhất là trước một ngày. Conan nhận ra sự phấn khởi của cô mỗi khi đến trường, nhưng khi nào cậu hỏi thì Aiko cũng chỉ đáp lại. “Bí mật.” Aiko – trong sự hân hoan mà chẳng màng tới gì khác – không hề biết rằng, điều đó khiến Conan vô cùng buồn rầu. Cô đã giấu cậu mọi thứ từ khi nào? Hai người họ luôn chia sẻ cho nhau mọi chuyện, dù có tế nhị đến mấy đi chăng nữa. Aiko thậm chí đã thỏ thẻ với Conan trước khi nói chuyện với bà mình, rằng cô đã bắt đầu “đến kỳ” mỗi tháng. Cậu có thực sự muốn nghe chuyện đó hay không lại là một vấn đề khác, nhưng cô vẫn nói với cậu. Cũng như cậu chưa bao giờ giấu cô điều gì. Cậu ngay lập tức áp đặt rằng đó là tình huống xấu nhất... Hoặc là nỗi sợ lớn nhất của cậu đã thành hiện thực... Rằng cô có bạn trai. Những cử chỉ hành động bí mật của Aiko đã làm cậu bạn thân tổn thương rất lớn, nhưng cô quá chú trọng vào công việc của mình để mà nhận ra. Nếu Aiko ngộ ra được việc làm của mình đang ảnh hưởng Conan đến mức nào, cô chẳng muốn tát luôn mấy cái vào mặt mình ấy chứ. 

(1) Pocky: Bánh quy hình que dài phủ khoảng một nửa/chấm với kem dâu hoặc chocolate.
(2) Tomo-choco: Vào ngày lễ Valentine ở Nhật Bản, có ba loại chocolate thường được tặng. Một là (義理チョコ) giri-choco hay chocolate "nghĩa lý", là chocolate bình thường do phái nữ tặng cho đồng nghiệp nam của mình. Hai là honmei-choco (本命チョコ) hay chocolate "bản mệnh", là chocolate có giá trị hoặc do chính tay người con gái làm để tặng cho người mình yêu. Loại thứ ba là tomo-choco (友チョコ) hay chocolate "bạn bè" để các bạn gái tặng nhau.
(3) Rakkii (ラッキー): cách phiên âm chữ lucky, tức may mắn, trong tiếng Anh của tiếng Nhật.

No comments:

Post a Comment