23 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 9

Chương 9 – Thiên Nga

“Và bây giờ!” Sonoko đưa tay lên làm dáng, cứ như cô là một ca sĩ nhạc pop mới ra ca khúc mới hơn là giám đốc một tập đoàn đang công bố kế hoạch cho đêm nay. “Trước đây, Kaitou Kid đã từng đánh cắp từ chính mẹ tôi một viên đá quý, cũng trong hoàn cảnh như thế này. Tôi sẽ không đi lại vết xe đổ của Mẹ. Đêm nay, xin được giới thiệu với quý vị niềm tự hào của bảo tàng chúng tôi: một trong những viên đá quý tự nhiên lớn nhất thế giới, Thiên Nga!” Ánh đèn mờ dần. Cơ hội quá tuyệt vời để Aiko lẻn đi, nhưng cô bỏ qua nó. Mọi thứ đã được cô lên kế hoạch từ trước. Nhiều ánh đèn pha dưới sàn bật sáng, soi rõ tấm rèm nhung đỏ được bảo vệ đứng canh đang dần được đẩy lên từ dưới lòng đất. Đằng sau lớp kính bảo vệ dày cộp là một viên kim cương trắng muốt giống hệt một con thiên nga, dù đó là viên đá tự nhiên chưa hề bị cắt gọt. Đám đông – vừa được một phen sững sờ – vỗ tay khi đèn lớn lại được bật sáng. Một nghệ sĩ piano chơi nhạc jazz nãy giờ ẩn mình trong góc bắt đầu chơi khúc nhạc đầu tiên. Sonoko chiêm ngưỡng “chiến công của mình” mà cười khanh khách, tự vỗ tay chúc mừng bản thân.

“Xin hãy tận hưởng đêm nay và để ý tới Kid!” cô tuyên bố và rời khỏi sân khấu. Aiko ngắm nghía viên kim cương. Tha nó về nhà có vẻ gay go đây.

“Nakamori-san, Chikage-san, Aiko. Cháu đã giới thiệu mọi người với gia đình nhà Hattori chưa nhỉ?” Shinichi lịch sự hỏi. Ginzou quay lại và mỉm cười. “Chưa, theo bác nhớ thì chưa.”

Cặp vợ chồng hẳn là ba mẹ của Yuma tiến tới và bắt tay với từng người. “Rất hân hạnh được quen biết!” Ba Yuma, hình như tên là Heiji, cất tiếng. Chất giọng Kansai của anh còn đậm đặc hơn cả Yuma. Aiko thấy rõ ràng Yuma được thừa hưởng nó từ ba mình.

“Nakamori-keibu, cháu nhìn thấy bác trên TV đã nhiều, hôm nay mới được gặp!” Giọng nói của Kazuha tuy nhẹ hơn nhưng vẫn nhận ra được là của Osaka. Ginzou nhún vai.

“Niềm đam mê của bác là chống lại những kẻ phạm tội. Đặc biệt là tóm giữ Kid.”

“Cháu biết, cháu biết!” Kazuha cười. “Chúc bác may mắn!” Trong khi đám người lớn đang bận bịu chào hỏi, Conan, Yuma và Aiko đã lẻn đến quầy vừa ăn uống vừa nói chuyện. Aiko lặng lẽ liếc quanh một hồi. Cô nhận ra khá nhiều trong số khách mời. Megure Juuzou, hai vợ chồng nhà Takagi – Wataru và Miwako, nhiều thanh tra cảnh sát khác như Shiratori, Chiba, và cả nữ cảnh sát tuần tra Yumi; Mouri Kogorou tóc điểm bạc cùng vợ đang trò chuyện cùng bố mẹ của Shinichi, và một người phụ nữ tóc nâu đỏ đang nói gì đó với một ông lão hói đầu ria xuề xòa – Aiko biết mình quen họ nhưng không kịp nhớ ra. Sonoko đã lại tiến lên bục lần nữa.

“À, chưa kịp thông báo cho quý vị, chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu vực này,” nhiều tiếng sửng sốt từ phía đám đông. “Nếu Kid không ở trong này, cô ta sẽ không thể vào được nữa. Còn nếu đã đột nhập được vào đây thì đừng hòng thoát thân.”

Cứ để xem, Aiko nghĩ thầm. Cô đã tính trước được chuyện này. Đâu cứ phải một nhà tâm lý học mới hiểu được ý nghĩ của Suzuki Sonoko! Bắt đầu màn trình diễn được rồi. Gạt công tắc một cái, toàn bộ hệ thống đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm cả căn phòng. Đám đông kêu thét và bắt đầu chạy tán loạn. Sonoko bất lực hô hào trấn an mọi người trong khi đám bảo vệ cố gắng hết sức không để ai lọt ra khỏi tòa nhà. Trong khi Conan và Yuma đều lạc trong đám người tán loạn, Aiko men theo tường ra khỏi hội trường với tốc độ ánh sáng. Cô đứng đằng sau tấm rèm nhung cạnh cửa dẫn tới triển lãm các loại đá quý khác. Aiko đã “thủ tiêu” mic của Sonoko và tất cả những người khác trong phòng. Kéo tai nghe và mic đeo từ trong túi ra, cô bắt đầu.

“Ladies and Gentlemen!” Tiếng hỗn độn trong hội trường tắt bặt. “Kaitou Kid tôi đây thật vinh hạnh khi được đón chào nồng nhiệt như thế này!” Aiko thay đổi giọng nói của mình chút ít để Conan với những người khác không nhận ra. “Vì vậy tôi xin phép được làm trò tiêu khiển cho quý vị đêm nay! Xin cảm ơn!”

“Trò tiêu khiển cho đêm nay?” Suzuki Sonoko nhíu mày khó hiểu.

“Là nghệ sĩ piano nhạc jazz!” Ai đó trong đám đông hô lên.

“Mau bắt lấy!” Trong tích tắc, Ginzou và cả đội đặc nhiệm đã nhào vào chụp lấy người chơi piano khốn khổ. Ngồi trong chỗ nấp, Aiko phải cố hết sức nhịn cười. Nhanh như chớp, cô vụt ra từ tấm rèm, kéo ra bộ đồ siêu đạo chích từ trong chiếc mũ. Một cái gạt công tắc, ánh đèn sáng trở lại. Đám đông quay người. Aiko – giờ đã hóa thân thành Kaitou Kid – ngồi ngay trên chiếc kệ kính đặt viên Thiên Nga. Ginzou ngay tức thì ra lệnh dừng vật lộn với người nghệ sĩ và hướng sự chú ý về phía Kid thật. Aiko cười ngạo nghễ trước đám đông và đứng thẳng dậy.

“Nếu quý vị không phiền, tôi xin phép được lấy đi chú thiên nga này.” Cô nhảy xuống sàn, đưa tay lên, gỡ nắp kệ ra dễ dàng và nhấc viên đá khỏi chỗ trưng bày của nó.

“Đừng để ả chạy thoát!” Ginzou hô hào. Đội đặc nhiệm hùng hổ lao về phía Kid như một đàn tê giác. Một làn khói trắng, và tay vị thanh tra tóm hụt chới với trong không trung. Kaitou Kid đã biến mất cùng Thiên Nga. Chỉ có hai bố con Conan, những người duy nhất không lẫn lộn trong đám hỗn loạn, để ý thấy một bóng áo đen bí ẩn đang lách ra khỏi hội trường. Conan nhìn Shinichi.

“Bố!”

“Đi thôi!” Hai bố con chạy theo bóng áo đen.

Ginzou nằm trên sàn mà thở không ra hơi, giận sôi người.

“Kid trốn thoát rồi! Kid cắp được Thiên Nga rồi!” Ông gầm lên, khiến đội đặc nhiệm và cả quần chúng co rúm người lại vì kinh sợ. Chỉ trừ có mình Sonoko mỉm cười tới gần và nói khẽ vào tai ông.

“Đừng lo. Viên đá Kid đánh cắp là đồ giả.” Mất hồi lâu Ginzou mới hiểu ra vấn đề.

“Vậy viên đá đó–”

“–không phải Thiên Nga thật.” Sonoko gật đầu và nháy mắt. Ginzou thở phào nhẹ nhõm.

“Quả không ngoài mong đợi, Suzuki-san.” Ginzou đứng dậy và bắt tay cô.

“Không có gì phải lo lắng! Thiên Nga vẫn an toàn!” Sonoko tuyên bố. “Kid đã lấy đi viên đá giả!”

Aiko vừa chạy vừa rủa thầm, chân huỳnh huỵch trên nền đá hoa, viên Thiên Nga giả kẹp dưới cánh tay. Tại sao hai người giỏi nhất trong đội đặc nhiệm lại phải là hai bố con cậu bạn thân từ bé của cô cơ chứ? Aiko rảo bước chạy lên cầu thang, trèo càng lúc càng cao. Thoát khỏi tầm nhìn của Shinichi và Conan không phải chuyện dễ, nhưng cô cũng làm được. Cuối cùng cô cũng đặt chân được đến tầng thượng. Đó là một đài quan sát, một kim tự tháp đáy vuông bằng kính được ánh đèn neon trắng xanh chiếu sáng rực, khiến người xem cảm giác như căn phòng lấp lánh ánh điện thành phố. Một nơi tuyệt hảo có thể nhìn khắp quang cảnh Tokyo. Mỗi đỉnh của kim tự tháp có một ô cửa sổ có thể mở ra dễ dàng. Aiko đoán chắc chúng đã bị khóa – đây là con đường dễ dàng nhất để Kid đột nhập và trốn thoát. Pha đánh lạc hướng của Aiko lúc nãy là để đảm bảo tất cả bảo vệ trên đài quan sát đi xuống hết. Viên đá đánh cắp được rõ ràng là đồ giả. Sonoko nghĩ mình có thể đánh lừa cô dễ dàng như thế ư? Thật đánh giá cô quá thấp. Quan trọng hơn, cô đã biết vị trí của viên Thiên Nga thật. Chỉ cần để mọi người nghĩ cô đã trốn thoát cùng viên kim cương giả, cảnh sát sẽ dừng truy bắt cô ngay lập tức. Biết là có người canh gác ở chỗ để Thiên Nga thật nhưng cô đã lên kế hoạch sẵn.

Aiko đặt hai bàn tay đeo găng lên kính và một chân lên tay vịn. Dùng đó làm điểm tựa, cô đẩy người mình lên, nhảy zigzag đến đỉnh trên của kim tự tháp, chống người giữa hai mặt bên của tòa kiến trúc. Loay hoay trong tấm áo choàng đen ban nãy đã giúp cô trốn thoát, cô lôi ra một vật nhọn, khoét một lỗ tròn trên mặt kính, luồn tay và mở chốt khóa ở bên ngoài. Aiko ngeh thấy tiếng bước chân. Thăng bằng trên cạnh cửa sổ, cô tháo áo choàng và kích hoạt tàu lượn. Và hít một hơi thật sâu.

3... 2... 1!

Aiko dướn người ra phía trước và bắt đầu trượt trên nền kính. Cùng lúc, cô thả tàu lượn và để nó tự do bay trong không trung, chỉ mang theo viên Thiên Nga giả. Không phải lo xa. Aiko đã điều khiển cho nó hướng về nhà mình... Không chỉ thế, cô vẫn còn một chiếc dự phòng. Nhờ có dây móc leo tường đã chuẩn bị từ trước mà Aiko không ngã. Treo mình dưới phần rìa đá granite của kim tự tháp, cô dừng lại chút ít để lấy hơi.

Conan và Shinichi leo đến đài quan sát mà mệt bở hơi tai, chỉ để chứng kiến cảnh Kid đang bay xa dần. Nhưng đó chỉ là dưới con mắt của những người bình thường.

“Chết tiệt! Kid chạy thoát rồi...” Conan hứ một cái, vẫn thở không ra hởi tự cuộc rượt đuổi vừa nãy. Shinichi đứng thở một hồi rồi mới trả lời.

“Không phải. Viên đá đó là giả.” Conan quay sang nhìn bố.

“Thật ạ?”

“Nếu đúng là Kid giống như Bố biết... Mặc dù đây là một Kid hoàn toàn khác... Chỉ cần nhìn là cô ta cũng có thể biết nó là giả. Phải có con mắt tinh đời đấy, đến Bố cũng không nhận ra. Bố chỉ biết vì Sonoko nói với Ran, và Ran nói với Bố.

“Nhưng... Nếu Kid không...”

“Dù gì đi chăng nữa, an toàn thì chúng ta cứ kiểm tra chỗ để viên đá thật dưới tầng hầm.” Tiếng bước chân của hai người xa dần. Aiko bực bội thở dài một hơi. Tại làm sao cơ chứ? Trấn an lại mình, Aiko men theo dây leo xuống và nhảy vào từ cửa sổ gần nhất, đánh thuốc mê và giả trang làm một nhân viên bảo vệ vừa đi qua.

“Được rồi!” Cô kéo mũ xuống gần như che mắt. “Đến tầng hầm!”

No comments:

Post a Comment