30 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 10

Chương 10 – Nụ hôn trước nửa đêm

Cả đội đặc nhiệm đều cho rằng “đóng cọc” tại tầng hầm là cao kiến (mặc dù cứ nhung nhúc thế này cũng khiến nhiều người bất bình). Aiko đứng trên cầu thang, vẫn trong trang phục bảo vệ. Hai người Ginzou và Sonoko đang ừng ực rượu vang ca tụng nhau. Có vẻ như cô xuống tới đây trước cả Conan và Shinichi, nên không thể phí thời giờ đứng đây mãi được. Aiko tiến lại phía đội, xốc trên vai là một vị khách nữ cô đã “bắt cóc” trên đường xuống.

“Thanh tra Nakamori!” Cô giả giọng nam khàn khàn và gọi to. Ginzou ngay lập tức đứng thẳng dậy.

“Có chuyện gì?”

“Trên đường đi tôi tìm được người phụ nữ này bị đánh thuốc mê trong nhà vệ sinh!” Cô quay mặt vị khách ra cho Ginzou nhìn rõ. Mắt Ginzou nở to.

“Suzuki-san!” Ông nhìn người phụ nữ, ngoái sang Sonoko rồi lại nhìn lại. “Suzuki-san kia là Kid giả trang!” Ông thét lên, chỉ thẳng vào mặt Sonoko. Lại một lần nữa, chẳng biết có động tới não hay không mà toàn bộ Lực lượng Truy bắt Kid xúm hết vào nhảy đè lên Sonoko trong tích tắc. Cười khúc khích, Aiko đặt vị khách nữ mình đã hóa trang thành Sonoko xuống, và luồn Thiên Nga vào trong áo choàng. Cô lẻn đi mà không một ai trong đội đặc nhiệm để ý.

Aiko hơi ngạc nhiên vì suốt cả chặng đường lên lại tầng thượng mình không đụng độ Conan hay Shinichi. Vụ đánh cắp lần này còn êm đẹp hơn cô tưởng, thành công quá rực rỡ để mà nghĩ đây mới chỉ là lần thứ hai. Aiko đứng trong bộ trang phục Kid, Thiên Nga trên hai tay, tầm áo choàng hơi phất phơ trong ngọn gió thổi vào từ cái lỗ mình đã khoét hồi nãy để mở khóa. Cô cười thầm. Ngay khi chuẩn bị rời đi cái cách mình đã giả vờ làm lúc trước, Aiko nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến khó chịu sau lưng.

“Cô định đi đâu vậy, siêu đạo chích Kid?” Là Conan. Vẫn cái dáng đứng thường ngày và hai tay trong túi quần. Nhanh chóng áp lên khuôn mặt lạnh, Aiko quay người lại. Cô chậm rãi tiến về phía cậu.

“Khá ấn tượng đấy, chàng trai trẻ.” Cô cười khẽ.

“Tôi đã theo chân cô lên đây. Biết là cô sẽ xuống tầng hầm rồi quay lên nên tôi đã chờ.”

“Còn bố cậu?” Conan hơi khó hiểu.

“Bố không biết gì cả. Nhưng sao cô biết đó là bố tôi?”

“Chúng ta là quen biết.” Conan không hề để ý Kid đã đứng gần mình đến thế nào. Một bàn tay đeo găng mềm như lụa đưa lên cằm cậu. Conan chợt sững người, tim lỡ nhịp. Tại sao chỉ chút tiếp xúc với cô đạo chích bóng ma này lại khiến cậu cảm thấy bối rối? Mũi cô lướt qua cậu.

“Tôi luôn gửi thông báo trước khi đánh cắp...” Aiko chợt như bừng tỉnh. Cô đang tán tỉnh cậu? Tại sao? Từ lúc nào chuyện đã thành thế này? Chỉ đơn giản là, bộ bạch y này đã như chuyển cô sang “chế độ lái tự động”. Cô thể cô không còn tuân theo mệnh lệnh của Kuroba Aiko nữa. Kid giờ đã nắm toàn quyền. Và việc cô sắp làm tiếp theo đây là một việc Kuroba Aiko còn không dám mơ đến.

“Tôi sẽ hôn cậu.” Kaitou Kid nói khẽ. Hơi thở nóng hổi trên cổ Conan khiến cậu rùng mình.

“Cái g–Mff!” Tiếng kêu ngạc nhiên của Conan tắc nghẹn trong họng. Một đôi môi ấm nóng đang áp lên môi cậu. Đôi bàn tay đeo găng ôm mặt cậu, kéo cả hai lại gần nhau. Siêu đạo chích Kid đang hôn cậu. Thật kỳ quặc. Hoàn toàn không phải nụ hôn của một người xa lạ. Không hề vô cảm. Một nụ hôn êm ái đầy tình cảm...và rất đỗi thân quen. Conan biết mình đã phải đẩy Kid ra, chỉ trích lòng tự trọng của cô ta, nhưng không – cậu đang dần nhắm mắt lại. Chưa kịp nhận ra thì nụ hôn đã chấm dứt và Kid đã dần lùi lại. Cô nhảy zigzag lên đỉnh tháp, lướt ra khỏi cửa sổ và nhẹ nhàng bay đi. Tất cả Conan có thể làm được là đứng đó và nhìn.

Aiko bay thấp để tránh bị nhìn thấy. Đám đông bên ngoài ai cũng nghĩ là Kid đã trốn thoát từ lúc nãy. Hạ cánh xuống một khóm cây, Aiko nhanh chóng thay lại chiếc váy đen và gói Thiên Nga vào tấm áo choàng. Xe của bà cô đỗ ngay gần đó. Cô luồn viên đá vào trong xe và quay trở lại bảo tàng. Tay đưa lên môi, cô bước đi loạng choạng như hơi có men rượu.

“Mình hôn cậu ấy...” cô thì thầm. Đó là nụ hôn đầu đời của cô...không, là nụ hôn đầu đời của Kid. Lúc đó cô đã không điều khiển được mình. Đúng là môi cô đó, cô không phải người ra mệnh lệnh. Người đó là Kid. Nó khiến cô bực bội. Người nhận được nụ hôn thắm thiết đó, không ai khác chính là cậu bạn thân từ nhỏ và người cô thầm yêu, Kudou Conan. Cảm giác thật kỳ quặc khi mình lại ghen tị với chính bản thân vì một chuyện như thế. Aiko xua đi những ý nghĩ đó và rảo bước, lặng lẽ luồn qua một ô cửa sổ mình đã gỡ ra từ trước.

Aiko giả tảng như không biết gì hết, nói rằng mình đã ở trong toilet cả buổi. Cô còn làm như bị sốc nặng trước những gì Yuma kể lại – vai diễn của cô xứng đáng được giải Oscar! Vẫn chưa thấy mặt Conan đâu. Shinichi đã quay lại hội trường – nơi đã ổn định trở lại – và đang tươi cười nói chuyện với vợ. Cuối cùng, một Conan như vừa từ trên trời rơi xuống nhập hội.

“Ê, nãy giờ cậu đi đâu vậy?” Yuma quay lại, đút tay vào túi quần.

“Cậu có nhìn thấy Kid không?” Aiko chạy đến, tỏ ra quan tâm. Conan nhìn cô bằng cặp mắt lơ đãng.

“Kid... Cô ta...” Cậu ấp úng. Aiko nghiêng đầu và bật ra một tiếng khó hiểu, cố gắng tỏ ra không biết gì nhỡ may Conan có nghi ngờ. “Kid hôn tớ.” Aiko (không hề) sững sờ giật lùi lại. Vì một lý do nào đó cô cảm thấy rất hài lòng với bản thân.

“Cô ta GÌ CƠ!”

“Whoa, được đấy!” Yuma đấm nhẹ lên vai Conan.

“Không thể tin được!” Aiko gào lên. “Cái...cá-cá-cái...cô ả...! Tớ thề sẽ dần cho cô ta một trận!” Conan đặt tay lên vai Aiko và cười yếu ớt.

“Đừng bận tâm, nó chẳng là gì đâu mà. Kid làm thế chỉ để đánh lạc hướng tớ... Tớ nghĩ vậy.” Aiko rùng mình. Oái, trúng tim đen.

“Tớ vẫn không thể tin được!” Aiko lắc đầu quầy quậy.

“Cô ta trông như thế nào?” Yuma nhướng nhướng cặp lông mày sâu róm đầy ẩn ý. “Xinh? Xấu? Cao, thấp, béo, gầy...? Cậu biết đấy...? Vòng 1...to hay không?”

Conan cau có quay sang Yuma. “Tớ không phải cái người cứ thấy con gái là chú ý tới vòng 1 của người ta như cậu.” Aiko tự dưng đỏ mặt. “Còn về câu hỏi của cậu, tớ cũng không biết nữa, cóng tối đã che mặt Kid đi. Nhưng tớ có nhìn thấy mắt cô ta.” Aiko cứng người. Không ổn rồi. “Nó giống như là của...” Cậu thoáng liếc về phía Aiko. Cô lại rùng mình. “Không, chắc là do tớ tưởng tượng. Có một điều gì đó khó hiểu ở cô ta. Lần nào thấy cô ta tớ cũng có cảm giác quen thuộc... Có một cái gì đó rất gần gũi thôi... Một cái gì đó tớ không tài nào nhớ ra được... Có lẽ đấy là lý do tớ để cô ta trốn thoát.”

“Ê, đừng có nói gì với Shinichi-san hay ông tớ đó!” Aiko thì thầm nửa thật nửa đùa. “Cậu sẽ bị phanh thây ra cho mà xem.”

“Ừ, tớ làm mọi chuyện rối tung cả lên rồi nhỉ?” Conan cười, vòng tay ra sau gáy.

“Donmai, donmai(1)!” Yuma vỗ lên lưng cậu bạn. “Dù Shinichi-han(2) dần cậu nhừ tử cũng đáng xem lắm đấy, nhưng tớ và Kuroba sẽ giữ kín chuyện này, đúng không?” Cậu thúc cô bằng khuỷu tay, một nụ cười toét miệng trên mặt. Aiko cười khì.

“Đúng đấy, chúng tớ sẽ không nói cho một ai hết!~” Aiko phởn chí ngân nga.

“Cái vẻ mặt của cậu chẳng thuyết phục tí nào cả.” Conan nhíu mày.

“Aiko!” Là bà cô. “Chúng ta về thôi.” Aiko thở dài.

“Gặp lại cậu thứ Hai nhé, sớm hơn nữa thì càng tốt.” Cô vừa đi ra vừa vẫy chào. “Cả cậu nữa Yuma, hẹn gặp lại!” Hai cậu bạn vẫy tay chào theo bóng cô khuất dần.

Thêm một quyển sách ném vào tường. Akai đứng mà thở không ra hơi, quanh chân là hàng tá thứ sách cậu đã ném nãy giờ. Cậu gục xuống gối và nện nắm đấm xuống đất, để lại một vết lõm bốc khói trên sàn nhà trải thảm.

“Chết tiệt, chết tiệt, CHẾT TIỆT!” Akai loạng choạng đứng dậy, đi đến trước tấm gương không phản chiếu hình ảnh của cậu mà là của một cô gái. Một cô gái trong trang phục trắng toát. Akai nắm hai cạnh tấm gương và lắc mạnh, cứ như muốn làm kẻ thù vô tri vô giác của mình phản ứng lại.

“TẠI SAO! CON BÉ ĐÓ...!” Những điều Mẹ đã nói với cậu quả không sai. Cậu muốn có trái tim của cô. Muốn có nó hơn là trái tim của những đứa con gái khác. Đồng thời cậu cũng muốn làm cô biến mất ngay tức khắc. Nếu cô chết thì mọi đứa con gái trên thế giới này đều thuộc về cậu. Đúng, chính xác là như vậy. Trừ khử con bé đó đi. Đó là điều cậu sẽ làm.

“Biết chứ, con luôn có thể gọi cô ta đến đây cơ mà.” Cậu chưa hề nhận ra là Akako đã đứng đó từ lâu, tựa người lên khung cửa và cười rất ranh mãnh. Akai ném cho mẹ mình một cái nhìn viên đạn.

“Ý Mẹ là gì?” Cậu gầm lên.

“Mẹ làm cái này cho con... Chỉ là phòng trường hợp.” Akako chìa ra con búp bê giấu ở sau lưng và đưa cho con trai.

“Hình nhân...của cô ta?” Akai nhìn Mẹ cứ như thể cô vừa hóa rồ. “Con sẽ làm gì với nó cơ chứ!”

“Hình nhân thế mạng, phong cách truyền thống.” Akako nháy mắt. “Thực ra nó vốn là con búp bê cũ của Mẹ... Nhưng Mẹ chỉnh sửa lại chút ít cho con. Cứ thử đi, khá là vui đó. Cô ta sẽ chạy như bay đến chỗ con cho mà xem.”

“Hình nhân thế mạng? Đừng làm con phải cười vào mặt Mẹ. Đấy là trò trẻ con.”

“Trò trẻ con thật đấy, nhưng kết quả thì không thể lường trước được. Cứ thử đi. Con sẽ nghiện nó cho xem.”

Aiko giật bộ váy đen ra khỏi người nhanh hết mức có thể. Đúng là không thể phủ nhận nó rất đẹp, nhưng cô vốn ghét mặc đồ sang trọng và câu nệ hình thức. Cô thích những loại quần áo khiến mình thở dễ hơn, những loại cô có thể tùy ý lăn lộn trên sàn mà không phải lo lắng. Đến bộ trang phục Kaitou Kid cũng khiến cô hơi khó chịu. Chỉ còn hai phút nữa là đến nửa đêm, Aiko luồn vào bộ quần áo ngủ, rúc vào dưới chăn, nằm đó nhìn lên trần nhà và hồi tưởng lại những điểm nhấn của tối hôm nay. Chợt nhói đau ở lồng ngực. Tại sao nó lại đến đột ngột như vậy? Rồi cánh tay cô. Và cô nhận ra mình đang chảy máu. Một vết thương lớn trên tay cô vừa toác ra. Thế rồi cả người cô bắt đau nhức lên y như bị đâm bởi hàng nghìn...không hẳn là mũi kim, mà là những mũi kim đang cháy rừng rực. Cảm giác vừa nhức nhối vừa như bị bỏng. Thở dốc đau đớn, Aiko túm lấy ngực và mất tự chủ lăn lộn trên sàn, trái tim nóng bỏng đập thình thình. Cô lại hét lên. Cơn đau ngày một tăng thêm. Cô thấy trên người mình máu đã chảy ở khắp nơi, những vết thương cứ tự xuất hiện. Không, điều như thế này không phải bình thường. Có gì đó không đúng. Ai đó đang làm điều này với cô. Hình nhân thế mạng ư? Tất nhiên Aiko không tin vào ma thuật, nhưng ngay lúc này cô cảm giác chỉ có thể là nó. Thế rồi vang vọng trong đầu cô là những giọng nói. Những giọng nói quen thuộc. Chúng đang gọi cô. Gọi cô đến với chúng.

(1) Donmai (ドンマイ): dạng viết tắt của donto maindo (ドントマインド), là cách phiên âm tiếng Nhật của từ Don't mind (Đừng bận tâm) trong tiếng Anh.
(2) -han: cách phát âm chệch đi của vùng Kansai cho hậu tố -san của tiếng Nhật.

No comments:

Post a Comment