11 May, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 11

Chương 11 – Ma thuật Đỏ

Aiko tự hỏi bằng cách quái quỷ nào, đau đớn đến không đứng được mà mình vẫn chui nổi vào bộ trang phục Kaitou Kid. May mắn là dùng tàu lượn không phải cử động nhiều. Cô choàng một chiếc áo đên bên ngoài bộ váy áo trắng bóng, bay bằng chiếc tàu lượn ngụy trang dự phòng mà cô đã tự tay thiết kế. Mặc dù siêu đạo chích Kid theo lẽ thường sẽ dùng các phương tiện di chuyển khác khi không có ý định đánh cắp thứ gì, nhưng Aiko nhận thấy nó rất hữu dụng trong mọi hoàn cảnh, mọi trường hợp. Vậy là cô đã làm một chiếc màu đen để tiện đi lại trong đêm tối... Cơn đau vẫn chưa dứt. Dù mắt thường vốn không thể nhìn thấy cô, nhưng có lẽ Aiko đang gây sự chú ý của mọi người bởi nhưng tiếng kêu rên liên tục.


Akai cứ nhằm con búp bê mà đâm và đâm, thỏa mãn vì biết con bé chết tiệt kia đang bị đau đớn dày xé. Akako có vẻ hứng thú khi thấy cậu đắm chìm trong thứ ma thuật mà vừa mới năm phút trước đã cho nó là “trò trẻ con”.

“Cô ta gần đến rồi.” Akako cười thầm. “Còn không mau ra đón?” Akai thả con búp bê cùng đám kim châm xuống bàn và thở nặng một tiếng. Cậu cười khỉnh. Cậu đang nóng lòng muốn gặp lại cô lần nữa. Cậu hiếm có dịp tiếp xúc với người khác dùng chính bộ mặt thật của mình.

Aiko loạng choạng, khớp gối như tê cứng cả lại. Cô túm ngực, máu thẫm đôi găng tay lụa. Thật buồn cười. Đột nhiên tự đi ra khỏi nhà mà còn không biết ai đã bí mật tấn công mình, vậy mà giờ cô ở đây, bên ngoài một tòa nhà kiến trúc thời cổ vô cùng tăm tối. Trước cánh cửa gỗ sồi là một người con trai cao ráo, da nhợt nhạt mà cô ước mình đã không nhận ra. Nhưng không thể nhầm lẫn được. Mái tóc đỏ như vấy máu, đôi mắt lạnh toát đầy sát khí như ập xuống cô. Aiko nhìn lên nụ cười đầy thỏa mãn của cậu cùng con búp bê đang xiết chặt trong tay. Cô rùng mình, máu tiếp tục rỉ ra từ những vết thương hình thành ngày một nhiều.

“...Tôi chờ cô đã lâu đó, đạo chích bé nhỏ thân mến,” Aiko tựa vào thân cây và loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt lạnh giấu đi sự đau đớn tột cùng. Dù chẳng hiểu đầu đuôi chuyện đang xảy ra, cô buộc phải nhập vai diễn như mình đã biết hết.

“Chậc, chậc...” Cô dửng dưng. “Đây là cách cậu chào đón khách đó ư?” Akai cười ranh mãnh.

“Đừng có diễn kịch nữa, tôi đã biết thân phận thật của cô rồi. Còn bây giờ, tôi sẽ là người đánh cắp trái tim cô.”

“Cậu không nên đùa giỡn với các bậc tiền bối,” Aiko rên lên, chúi đầu về phía trước. “Giờ thì hãy cho phép tôi nhìn qua con búp bê đó của cậu.” Như ruồi mắc lưới nhện, cô rơi ngay vào bẫy của cậu. Ánh sáng vây thành vòng xung quanh cô, những ký tự cổ khó hiểu tự vẽ lên trên nền đất dưới chân. Aiko lùi lại, chút nữa thì đã ngã ra đằng sau.

“Cô mắc bẫy rồi. Đạo chích bóng ma gì cũng chỉ là một tên trộm vặt mà thôi.” Cậu tiếp tục cười. Aiko không còn cảm thấy thời tiết lạnh nữa, không khí trở nên khô hanh và như đè nặng lên người cô. Thở dốc, cô cố gắng hít vào nhưng vô vọng – không có không khí. Cơ thể cô như bị lửa nung nóng chảy. Aiko thét lên, ngón tay cuống cuồng tháo khuy cổ áo và giật tung chiếc cà vạt. Akai sung sướng cười ha hả.

“Có đau không?” Cậu tiến tới và cúi xuống nữ đạo chích đang cố hít thở mà như mắc nghẹn. Cô đau muốn thét lên mà chẳng thét ra tiếng nổi. Ngạt thở rồi. “Cô có muốn cơn đau này chấm dứt không, Kid?” Akai lấy ra từ trong chiếc áo choàng đen một thứ trông như miếng chocolate hình trái tim và đưa cho cô. Aiko chợt nhận ra tuyết đã bắt đầu rơi xung quanh mình. Cô nhìn thấy, nhưng không thể cảm thấy chúng. Cô run run đưa tay đón lấy miếng chocolate từ Akai.

“Ăn nó đi. Cô sẽ được giải thoát khỏi sự đau đớn... Nhưng đổi lại, trái tim cô sẽ mãi mãi thuộc về tôi.” Aiko đưa thứ chocolate chết người lên môi mình. Cô mở miệng, chuẩn bị cắn miếng đầu tiên vào trái tim sắp đánh mất. Thế rồi cơn đau chợt tan biến. Một luồng không khí tràn xuống cổ họng. Cô hít thật sâu như cố níu giữ. Cái lạnh như cắt da thịt giờ trở dễ chịu chưa từng có.

“Thế nào, CÒN KHÔNG MAU ĂN ĐI, KID! CÔ CÒN DO DỰ GÌ NỮA!” Akai ra lệnh. Aiko cười.

“Xin lỗi nhé, chàng hoàng tử hư hỏng. Nhưng ma thuật của cậu ở đây thành vô dụng rồi.” Chẳng cần đến lực mạnh, Aiko nắm miếng chocolate trong tay và bóp vỡ vụn nó như không. Akai chỉ biết đứng đó, nhìn quanh vòng tròn ma thuật như cầu cứu một thế lực vô hình nào đó.

“Nhưng bằng cách nào–”

“Tuyết đã vô hiệu hóa vòng tròn phép thuật của cậu.” Aiko đứng lên, cơn đau cứ tan biến dần vào gió, bao thương tích ban nãy biến mất chỉ trong chớp mắt. “Đó là phép thuật của mẹ thiên nhiên.” Akai lảo đảo, trên mặt một vẻ thật bại ê chề. “Dù vũ lực để lấy đi trái tim của một người thì quả là đáng buồn... Nhưng tôi không nghĩ cậu là một kẻ xấu.” Aiko vỗ nhẹ lên vai cậu và quay người đi, vừa chạy vừa kích hoạt tàu lượn và bay vào màn đêm. Akako tiến đến đứng đằng sau con trai mình.

“Thật tức cười, mẹ lại có cảm giác quen thuộc đó.” Cô mỉm cười nhìn lên bầu trời đêm điểm xuyết tuyết trắng. Akai, ngay lúc này đây, không tài nào diễn tả được cảm giác nóng bỏng trong tim mình.

Aiko ngáp một cái rõ to. Đó quả thật là ngày Valentine bận rộn nhất cô từng trải qua. Thời tiết buốt giá ngoài kia với cô không mấy gì hay ho cả. Cô kéo chăn lên tận mũi. Nằm ườn trên giường cả ngày không phải ý kiến tồi. Chỉ tiếc là bà cô không có chịu như vậy.

“Aiko, dậy và làm cái gì có ích chút đi!” Người phụ nữa lớn tuổi thúc cho cô nàng ngủ nướng một cái thật mạnh.

“Nhưng Bààààà...” Aiko rên rỉ, lấy gối bịt lên đầu. “Cháu lạnh và mệt lắm! Đêm qua Bà đâu phải người đi đánh cắp kim cương đâu mà!” Cô nghĩ tốt nhất là không nên nói tới cuộc chạm trán với Akai.

“Cái nhà này không cho phép ai lười biếng hết! Dậy đi!”

“5 phút nữa thôi ạ...”

“Không, dậy ngay bây giờ. Sao cháu không đi chơi với Conan-kun hay mấy đứa bạn ở trường?”

“Không muốn ạ~.”

“Thế đấy, Bà không còn sự lựa chọn nào khác...” Aiko nhíu nhíu mày.

“Đừng, đừng là NÓ!” Cô kêu lên.

“Đúng, NÓ đấy!” Tiếng dép của bà cô xa dần. Khi bà quay trở lại giường, trên hai tay đã có một con cá hồi to đùng. Aiko ré lên vào kéo chăn che kín đầu.

“Bây giờ cháu có dậy không nào?”

“CÓ Ạ CÓ Ạ, NHƯNG BÀ BỎ CON CÁ ĐÓ RA CHỖ KHÁC ĐI!” Người bà nhếch mép cười thỏa mãn.

“Đúng là cháu gái ngoan.” Khi loài sinh vật khủng khiếp kia đã rời khỏi phòng, Aiko ngồi thẳng dậy, ngáp thêm một cái rõ to nữa, tay vuốt vuốt mái tóc rối bù. Cô ngó qua chiếc điện thoại ở tủ giường. 10 giờ 34 phút sáng. Lại ngáp. Thường thì cô vẫn ngủ nướng đến tận trưa (trừ những ngày đi học hay bà cô cao hứng như ngày hôm nay ><). Cô vừa ngái ngủ vừa loạng choạng đến tủ quần áo, lôi ra bộ đầu tiên đập vào mắt. Vừa mặc chiếc áo len cô vừa tính toán kế hoạch ngày hôm nay. Conan sau vụ đó chắc cũng mệt rã rời, nên chắc là không rồi. Có lẽ hôm nay cô sẽ đi chơi với Kaede, nhất là cô vừa mới có số điện thoại của cô bạn. Sẽ thật tốt nếu họ trở thành bạn bè. Aiko không có nhiều bạn thân con gái là mấy. Cô có một cô bạn thân sống ở Okinawa nhưng họ không gặp nhau nhiều; biết thêm về Kaede sẽ là một ý kiến hay. Kaede chắc chắn là một người bạn tốt.

Cô bạn của Aiko có vẻ sốc cực nặng khi nhận được cuộc gọi của cô. Aiko đoán là chưa một ai đã gọi cho cô như thế này cả.

“Kaede à, hôm nay tớ chẳng có việc gì làm nên... Cậu có muốn đi chơi đâu đó với tớ không?” Im lặng một hồi dài.

“Kaede, cậu vẫn ở đó chứ?”

“Ư-ừ chỉ là t-tớ... chưa có người nào từng hỏi tớ nếu tớ muốn đi chơi với họ cả!”

“Thế nào, cậu muốn không?”

“Có chứ!”

“Tuyệt, hay bọn mình xuống Cafe Poirot ăn perfait(1) đi! Tớ gặp cậu ở đó nhé!”

“Ừ, hẹn gặp lại nhé Aiko-chan! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

“Không có gì đâu, hẹn gặp lại!”

“Tạm biệt!” Aiko cười khẽ. Kaede, chỉ là đi đến quán cafe với bạn thôi mà phấn khởi quá chừng... Aiko tự hỏi liệu cô thậm chí đã có bạn bè hay chưa.

Có vẻ khi Aiko đến thì Kaede đã chờ được một lúc. Thậm chí cô còn tỏ vẻ ngạc nhiên khi Aiko xuất hiện thật. Bên trong lớp vỏ rụt rè là một Kaede thích nói chuyện đến bất ngừ, một khi cô đã cảm thấy thoải mái.

“Này, Aiko-chan?” Kaede hạ thìa xuống chiếc bát thủy tinh đựng parfait. Cô còn nhìn quanh như để chắc chắn không ai nghe thấy mình. “Cậu giữ bí mật được chứ?”

“Được!” Aiko nói, xúc một thìa to kem màu hồng trong suốt. “Ói ới ớ ì ũng ược!” Đó là thói quen xấu của cô, đang ăn đầy cả miệng mà cứ nói. Kaede lại nhìn quanh.

“Bố tớ là điệp viên FBI.” Mắt Aiko tròn to. “...Và hiện giờ bố đang cố gắng hết sức để đánh bại một...” Kaede lại liếc quanh một hồi. Cô hơi cúi người sang phía Aiko và hạ thấp giọng xuống. “Một tổ chức bí mật gọi là Tổ chức Áo đen... Có vẻ như ra ngoài nói về chúng thôi cũng đã rất nguy hiểm. Bố bảo tớ không được làm thế nhưng... tớ nghĩ tớ có thể tin cậu với bí mật này. Bố nói chúng ẩn mình trong bóng tối, khắp mọi ngóc ngách, việc gì chúng cũng có thể thủ tiêu cho biến mất hoàn toàn... Hệt như vụ việc nhiều năm về trước... Khi Shinichi-san mất tích.” Aiko nghe mà không thể tin vào tai mình. Thật là hoàn hảo! Giờ thì đã có người nắm giữ thông tin trong cuộc đứng về phía phe cô. “Cậu có biết chuyện xảy ra với Shinichi-san không?” Aiko gật đầu.

“Ba tớ kể cho tớ... Trước khi ông ấy...qua đời.” Một lời nói dối nhẹ nhàng.

“Bố cậu mất rồi ư?” Kaede tỏ ra hoảng hốt.

“Thực ra là cả ba và mẹ tớ.”

“Ôi, thực sự xin lỗi cậu, Aiko-chan!”

“Không sao đâu, cậu cứ tiếp tục đi.”

“Ừm thì... Tớ chỉ nghĩ cậu sẽ quan tâm tới chuyện này, vì cậu rất thân với Conan-kun mà bố cậu ấy lại là Shinichi-san... Cậu biết hàng xóm kế bên của Conan chứ?” Aiko chỉ nhớ mang máng trong đầu. Cô còn nhớ hồi còn nhỏ sang chơi với Conan, người phụ nữ đó đã xoa đầu mình. Aiko được nghe kể là cô sống rất riêng tư, chẳng mấy khi rời khỏi nhà. Dù vậy, Aiko nhìn thấy cô sang chơi nhà Kudou rất thường xuyên, ăn tối và chuyện trò cùng Shinichi và Ran. Khi còn sống, ba mẹ cô cũng thường ngồi cùng họ. Nhưng cô và Conan không bao giờ được ở lại và nghe họ đối thoại mà toàn bị đẩy ra khỏi phòng. Aiko cũng chắc chắn là ba mình đã nhắc tới cô trong bức thư tuyệt mệnh...Tên cô ấy là...Haibara nếu cô nhớ không nhầm. “...Tớ nghe kể là... cô ấy là cựu thành viên của Tổ chức Áo đen... Vì vậy Bố đang theo dõi cô ấy rất sát sao.” Aiko không thể tin được vào sự may mắn của mình. Có lẽ sau cuộc nói chuyện với Kaede, cô sẽ phải sang thăm nhà hàng xóm một chuyến.

(1)Perfait (từ tiếng Pháp, tương đương với perfect (hoàn hảo, tuyệt vời) trong tiếng Anh): loại bánh tráng miệng làm lạnh của Pháp, nguyên liệu gồm lòng đỏ trứng gà, kem, đường, hoa quả, siro,...

No comments:

Post a Comment