20 May, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 12

Chương 12 – Cô gái đến từ Tổ chức Áo đen

Nhón chân khẽ hết mức có thể trên con đường phủ tuyết, Aiko tiến về phía ngôi nhà hình thù trông còn giống đài quan sát hơn là nơi ở. Cô không muốn bất kỳ ai trong nhà Kudou để ý thấy mình. Đã thế đám tuyết lại làm “nhiệm vụ” của cô thêm khó khăn: chân cứ bước tới đâu là tuyết lại kêu “Bẹp!” một tiếng rõ to. Cuối cùng cũng đến trước bậc thềm, Aiko lưỡng lự đưa tay ấn chuông. Ra mở cửa là một người đàn ông mập tròn, tóc bạc xù bông, cặp kính dày cộp cộng thêm ria mép và chiếc mũi tròn to đúng theo phong cách anh em nhà Mario. Aiko còn liên tưởng đến cả ông già Noel nữa. Nhìn thấy cô, khuôn mặt ông như bừng lên.

“Ồ, Aiko-kun!” Ông xởi lởi. “Ta có thể giúp gì được cho cháu?”

“Cháu xin lỗi ạ?” Aiko không chắc là mình đã từng gặp ông hay chưa.

“Cháu là bạn của Conan phải không? Chắc cháu chẳng nhớ ta đâu nhỉ...?”

“Cháu xin lỗi, thực sự là cháu không nhớ...” Aiko chỉ biết cười trừ.

“Ta là tiến sĩ Hiroshi Agasa, nhưng cháu cứ gọi ta là Tiến sĩ. Hồi bé cháu với Conan chẳng sang đây chơi mãi. Chà, bấy lâu không gặp, trông cháu lớn quá. Vào đi, vào đi! Để ta đi lấy đồ uống nóng, chắc cháu lạnh quá rồi!” Kết cấu bên trong ngôi nhà khá tương đồng với hình dáng bên ngoài: trơn bóng, hiện đại nhưng cũng có hơi kỳ quặc. Aiko ngồi đối diện người đàn ông đứng tuổi trên chiếc ghế sofa màu xanh, hai tay cầm cốc chocolate nóng hổi.

“Aiko-kun, cháu đến đây có việc gì à?”

“Cháu đang mong được bàn chuyện này với Haibara-san và... À, chút nữa thì cháu quên. Ông đừng nói với Shinichi-san, Conan hay bất kỳ ai là cháu tới đây được không ạ? Giúp cháu nói với cả Haibara-san nữa.” Agasa tỏ vẻ khó hiểu.

“Được rồi, để ta đi gọi Ai-kun.” Ông đứng dậy và rời khỏi căn phòng. Vài phút sau, một người phụ nữ mảnh người với mái tóc vàng đi ra. Aiko nhận ra ngay lập tức. Đó là người cô đã nhìn thấy ở bữa tiệc hôm đó. Nghĩ lại, cả Tiến sĩ cũng ở đó! Ai lướt qua hai chiếc ghế và ngồi đối diện với Aiko.

“Vậy cháu muốn nói với tôi về chuyện gì?” Cô hỏi. Aiko thở ra một tiếng.

“Ừm...Cháu muốn...” Aiko vặn vẹo ngón tay đầy căng thẳng. Cô hạ giọng xuống. “Cô có thể kể cho cháu về...Tổ chức Áo đen được không ạ?” Cặp mắt thanh thiên của Ai giãn to. Cô sáp lại gần Aiko, vẻ mặt lẫn giọng nói bỗng trở nên cấp bách.

“Đừng có đi lung tung mà tùy tiện hỏi chuyện đó, cháu sẽ bị thủ tiêu ngay tức khắc!” Ai rít qua kẽ răng. Aiko hơi lùi lại.

“Cháu xin lỗi...” Aiko nói khẽ.

“Đừng xin lỗi. Quay lại vấn đề, chính xác là cháu muốn biết về chuyện gì?”

“Tất cả. Tìm được chúng đối với cháu là vô cùng quan trọng.”

“Lý do chính xác?”

“Chúng sát hại ba mẹ cháu.” Vẻ mặt của Ai chợt trở nên thích thú và đầy hài lòng.

“Vậy, phải nói là tôi rất vinh hạnh khi được gặp cháu... Siêu đạo chích Kid.” Mỗi giây dài dằng dặc như hàng phút, mỗi phút lại biến thành hàng giờ vô tận. Aiko ngồi đó, người như đông cứng cả lời vì ngỡ ngàng. Ai nhìn cô, nhếch mép cười và nói tiếp.

“Kuroba Kaito, bị bắn xuyên đầu và Kuroba Aoko, được cho là tự tử vào ngày 15 tháng 10 tám năm trước. Tôi nói không sai chứ?” Aiko nuốt ực một tiếng, chỉ biết gật đầu vì không thể cất nên lời. “Đến Kudou-kun còn bị qua mặt bởi những gì cậu ấy được kể, rằng đó là một mắt xích trong vụ án giết người hàng loạt và một vụ tự tử, nhưng tôi biết nhiều hơn thế. Thủ tiêu và trừ khử vốn là sở trường của chúng. Là do Tổ chức. Vì thế tôi đã đoán được bố cháu là Kaitou Kid. Kaitou Kid đã bặt tích từ chính đêm hôm đó, không sai chứ? Đó là vụ đánh cắp cuối cùng. Thế rồi Kid đột ngột tái xuất với danh tính là một cô gái. Chỉ có cháu chứ ai vào đây. May mắn cho cháu, tôi không phải người thích ba hoa nên bí mật của cháu không ai trong nhà Kudou biết cả. Còn chuyện thông tin về Tổ chức Áo đen, tôi không thể cho cháu biết quá nhiều – điều đó sẽ làm liên lụy đến tất cả mọi người xung quanh cháu. Tổ chức Áo đen giống như chiếc hộp Pandora vậy. Cậy nắp ra sẽ chỉ mang lại điềm dữ. Cẩn thận đấy, siêu đạo chích Kid. Tổ chức có lẽ đang săn lùng cháu ngay lúc này đây.”

“Gì cơ ạ?” Aiko chúi người về phía trước.

Aiko không thể tin vào tai mình. Một cảm giác khủng khiếp trỗi dậy trong lồng ngực – một nỗi kinh hãi chưa từng có. “Nếu tôi là cháu, giờ tôi đã cao chạy xa bay rồi.” Đoạn Ai đứng dậy và đi vào. Làm theo lời dặn, Aiko thoát khỏi ngôi nhà nhanh hết mức có thể.

Những khoảnh khắc còn lại của cuối tuần không còn chút hấp dẫn. Kèm theo đó là nỗi ám ảnh không dứt, rằng băng đảng xã hội đen cả nhân loại phải khiếp sợ muốn cô chết. Aiko thậm chí còn không dám ra khỏi nhà. Cả ngày trời cô chỉ ngồi thu lu trong căn phòng bí mật. Đầu cô đè lên bàn phím máy tính, nơi lần cuối Ba đã “nói chuyện” với cô. Cô đã bực tức bấm bàn phím thình thịch, đập tay vào nút khởi động liên tục khiến nó bung ra đến nơi, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Thét lên đầy đau đớn, cô vừa lắc màn hình máy hình vừa khóc.

“SAO BA BỎ CON? QUỶ THA MA BẮT, KHỞI ĐỘNG ĐI! NÓI GÌ VỚI CON ĐI BA!” Nhưng màn hình vẫn trắng trơn chẳng chút thay đổi. Chiếc máy tính đã hoàn thành sứ mệnh duy nhất của nó, nói lời vĩnh biệt với cô, và đó là tất cả. Nó sẽ chẳng bao giờ bật lên lần nữa. Aiko nhìn chằm chằm vào bộ váy áo Kaitou Kid treo trên mắc, vào tất cả cô muốn làm chỉ là tiếp tục khóc. Làm thế nào cô có thể đi tiếp được đây? Không thể chịu nổi nỗi buồn đau trĩu nặng trong căn phòng, Aiko bực bội chạy ra ngoài. Cô khuỵu xuống nền phòng ngủ và ôm gối, co rúm người lại như một chú nhím bé nhỏ. Nước mắt cứ tuôn rơi. Cô khẽ hát để tự an ủi mình, nhưng chẳng bấy lâu sau nó lại càng khiến cô đau lòng hơn trước. Đột nhiên, Aiko thấy mình được một đôi tay đỡ dậy. Chẳng buồn nhìn xem ai đang ôm mình, cô cứ ghì chặt người đó mà khóc. Không phải phụ nữ, cũng có nghĩa là không phải bà cô...Vậy đó là ai? Một bàn tay ấm áp xoa lên đầu cô.

“Có chuyện gì vậy...?”

“Không thể được... Sợ lắm...”

“Cậu không thể gì cơ?”

“Không thể nói được.” Aiko chợt nhận ra giọng nói. Cô từ từ ngẩng đầu lên và đối diện với cặp mắt đầy thương cảm của Conan. Nhịp tim cô tăng tốc trong nháy mắt.

“Lại nữa ư?” Cậu trở buồn. “Cậu biết không, gần đây có rất nhiều chuyện cậu không nói với tớ. Điển hình là nguyên nhân của sự thay đổi tâm trạng liên hồi đó. Mới phút trước cậu vui vẻ, phấn chấn mà không nói cho tớ biết lý do, thế rồi ngay sau đó trở thành một cỗ máy sản xuất nước mắt mà cũng không nói lý do cho tớ biết!”

“Cái đó lớn và đen tối lắm... Chuyện gia đình mà.” Aiko sụt sịt. Conan đưa tay gạt nước mắt cô. “Tớ có muốn nói cũng không thể.” Cậu ôm chặt cô.

“Tớ hiểu...” Sự im lặng tiếp sau đó như trải dài vô tận. Conan ấm và nhẹ nhàng quá, Aiko suýt chút nữa đã thiếp đi. Cô muốn mãi mãi được ôm chặt trong vòng tay của cậu như thế này nhưng điều đó là không thể. Hồi lâu, cô ngẩng đầu lên nhìn Conan lần nữa.

“Mà cậu vào đây bằng cách nào đấy?”

“Sang chơi không báo trước, là Chikage-san cho tớ vào.” Aiko mỉm cười gật đầu. Im lặng một hồi. “Biết gì không, Aiko, tớ không biết có chuyện gì xảy ra... Tất cả tớ có thể nói là hãy ngẩng cao đầu. Cậu mà không phải cái cô nàng nói mãi không chịu ngậm miệng là tớ cũng buồn đấy nhé.” Conan trêu. Aiko hứ một cái.

“Hơ, bây giờ tớ lại là “cô nàng nói mãi không chịu ngậm miệng” hả?”

“Ừ đấy, bây giờ trở lại cái “cô nàng nói mãi không chịu ngậm miệng” đó đi, trước khi tớ buồn ^^.” Aiko khúc khích.

“Nếu tớ thấy cục đa sầu đa cảm cậu hay ho, có khi tớ cứ làm cỗ máy sản xuất nước mắt này ấy chứ.”

“Này này...” Conan ấn ngón tay lên trán cô. Trong tích tắc, họ bắt gặp ánh nhìn của nhau. Mắt đối mắt, cả hai mặt đều đỏ lựng nhưng vẫn không thể nào rời khỏi ánh mắt của người còn lại. Thế rồi Aiko nhận ra Conan đã sáp lại gần. Gần hơn và gần hơn. Trán đã chạm trán, khoảng cách giữa người này và người kia chỉ còn là milimet. Aiko khép mắt lại và chờ đợi. Đột nhiên Conan lùi lại. Aiko mở mắt. Bà cô đứng ở cửa, vẫn nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau giữa phòng.

“À... Bà lên hỏi xem Conan-kun có...ở lại ăn tối không.” Conan lắc đầu và nhanh chóng rút hai cánh tay đang ôm Aiko lại.

“K-Không ạ... Cháu chỉ ghé qua xem Aiko thế nào thôi ạ... Cháu xin phép.” Conan chạy vụt qua người bà và biến khỏi cánh cửa trong tích tắc. Aiko, một lần nữa, lại khuỵu xuống sàn. Nếu cô không nhầm, Conan vừa mới rồi đã định hôn cô. Lấy tay che miệng, cô bật lên hoảng hốt khi nhận ra rằng... Nếu chuyện đó xảy ra thì thật là một thảm họa! Nếu cậu đã có thể đoán ra nghề nghiệp của một người bằng cách bắt tay, đúng phong cách Holmes, thì nhận biết môi cũng chẳng hề khó khăn... Aiko chợt sững người... Điều đó cũng... Chẳng lẽ cậu yêu cô? Aiko reo thầm, lòng mơn man. Nhưng lại nói, cô không có thì giờ để nghĩ đến tình cảm của Conan và mình nữa. Ngoài kia có Tổ chức Áo đen muốn trừ khử cô...và cô còn vụ đánh cắp tiếp theo phải lên kế hoạch. Aiko ngồi dậy, tràn đầy tự tin. Nếu chúng săn lùng cô thì sao chứ? Chỉ cần cô đi trước chúng một bước, đẩy chúng xuống mồ trước khi chúng kịp làm vậy với cô. Không lý gì chúng có thể khiến Kaitou Kid chùn bước. Những lời nói ấm lòng của Conan chính là liều thuốc cho sự nhụt chí của cô. Trước giờ chưa có vấn đề tinh thần nào của cô mà cậu không chữa lành được. Còn lâu cô mới chịu từ bỏ những ngày “trêu ngươi” với Ginzou và Sonoko...và đồng thời (có hơi đáng tiếc một chút) là cả Conan và Shinichi. Nói ra điều này, nhất là với Conan, chắc khiến cô xấu hổ lắm, nhưng hồi còn bé tí (nghĩa là mới có bốn, năm tuổi đầu thôi), Aiko rất thích Shinichi. Chỉ theo cái cách một cô bé 12 tuổi mê một ngôi sao nhạc pop hay một nhân vật lãng mạn trong tiểu thuyết. Có lẽ không phải thích mà là một sự hâm mộ cuồng nhiệt tài năng của anh. Dù gì thì, hồi tưởng về những kỷ niệm xấu hổ hồi nhỏ đã quá đủ, Aiko bắt tay vào nghiên cứu cho vụ đánh cắp thứ ba.

No comments:

Post a Comment