30 May, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 13

Chương 13 – Nỗi niềm ngày thứ Hai

Thứ Hai. Aiko liếc điện thoại và thở dài não nuột. Cô ghét tất cả những ngày thứ Hai. Nhưng ít nhất vụ đánh cắp tối mai là một sự kiện đáng trông chờ. Aiko đã thức đến 4 giờ sáng Chủ nhật chỉ để lên kế hoạch cho vụ đánh cắp, trong khi bài tập về nhà vẫn chất đống ra đó. Cô thừa sức “hối lộ” giáo viên để khỏi bị cấm túc bằng một màn ảo thuật đẹp mắt, đấy là nếu hôm nay bà tâm trạng tốt – điều mà Aiko khá nghi ngờ. Thứ Hai luôn làm tâm trạng con người tụt dốc. Bịch một tiếng, Aiko lăn từ giường xuống đất. Cô không muốn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của con cá thu chết tiệt đó.

Trời vẫn đổ tuyết. Aiko lê chân trên đám tuyết nửa tan, trước cái lạnh thấu xương mà vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Trên đường cô còn dừng lại để mua báo mới. Đọc về chính bản thân mình là một điều thú vị. Tối qua Aiko đã gửi thông báo, và có vẻ nó đã đến tay “khổ chủ”. Siêu đạo chích Kid lại ra tay. Aiko cười thầm. Tựa báo càng ngày càng trở nên sáo rỗng. Aiko tự hỏi rằng ba, thậm chí là ông mình, đã lên kế hoạch đánh cắp như thế nào. Tất nhiên, cô chưa hề gặp mặt Toichi, người đã mất trước cả khi Kaito bằng tuổi cô khi ba mẹ cô bị tước đi mạng sống một cách tàn nhẫn. Có lẽ cô đã sắp xếp thời gian các vụ đánh cắp quá gần nhau. Mệt mỏi. Thậm chí cô không đưa mắt nhìn nổi núi bài tập đang càng ngày càng chồng chất trên bàn, cùng hàng loạt hình phạt cấm túc cô đã khôn khéo lẻn đi, bằng cách ném pháo hoa và thừa cơ lủi mất khi mọi người phân tán tư tưởng. Chưa kể đến chuyện cô ngủ gật trong lớp ngày càng nhiều lên. Biết Conan, chắc chắn là cậu sẽ để ý và đưa vào danh sách “Những chuyện bất thường”. Conan mà không phát hiện ra cô trước, chắc chắn Shinichi sẽ vào cuộc. Kinh nghiệm trong nghề gấp đôi Conan, chuyện đó với anh không có gì khó cả. Sơ hở một chút thôi là cô vào chảo lửa ngay tức khắc. Dù cô không chắc chắn về khả năng của cậu đến cỡ nào cũng như họ có còn gặp nhau hay không, cô lại khá lo ngại về cậu chàng người Osaka – Hattori Yuma. Theo như Conan nói, ba Yuma là bạn thân nhất của Shinichi, đồng thời cũng là một thám tử tài ba. Một tội phạm trong căn phòng toàn thám tử và thám tử. Ngay lúc này đây, Aiko làm siêu đạo chích Kid quả là tình thế xấu nhất từng có.

Aiko, vẫn lịch trình thường ngày, lại thết đãi cả lớp hết chim bồ câu rồi lại pháo giấy và khói hồng, rồi ngồi xuống cạnh Conan. Hôm nay là một ngày chán chường, cô đã đoán trước. Quan điểm của cô đối với những ngày chán chường – tỏ ra càng kỳ quặc càng tốt để mua vui cho mọi người.

“Chào Aiko. Đã tươi tỉnh lên chưa?” Conan cười. Aiko đỏ mặt khi chợt nhớ tới cảm giác nồng ấm khi cậu ôm cô.

“Đương nhiên!” Aiko cười khì, giơ hai ngón cái tán thưởng. “Tuần này cực nhiều sự vụ xảy ra nhé. Trừ biến cố gia đình ra thì mọi thứ khá là tốt đẹp. Gặp thêm vài người, “đánh bóng” tình bạn hiện có, ăn perfait dâu hạng nhất ở Cafe Poirot, và...đấy! Nó vui ra phết!”

“Cậu có hưng phấn quá mức không vậy...”

“Chỉ là cố vượt qua cái gọi là “nỗi niềm ngày thứ Hai” thôi. Conan, còn cuối tuần của cậu thế nào?”

“Không có gì mấy. Ít nhất thì tớ cũng đọc thêm nhiều thứ. Holmes, truyện của LeBlanc(1)...”

“Cuối tuần điển hình của người có thư viện ngay trong nhà.” Aiko cười khúc khích.

“Đúng là không có gì mấy, nhưng đồng thời nó lại là những ngày tốt đẹp nhất trong đời tớ...” Aiko nghiêng đầu.

“Hừm, tại sao?”

“Không nói đâu.” Conan cười khì. Đấy là để trả đũa vụ cô giấu cậu bao nhiêu bí mật. Aiko xị mặt và hứ một tiếng.

“Thôi mà, nói đi!!!~” Trước khi hai người nói thêm câu nào nữa, Aiko bị Akai – mặt hầm hầm và ánh mắt hừng hực sát khí nhìn xuống – “tập kích”.

“Chào buổi sáng, Aiko.” Cậu nói như khạc nhổ. Aiko cảm nhận được cả sự bực tức lẫn sự xấu hổ của cậu về thất bại đánh cắp trái tim cô lần trước. Đáng tiếc, cô lại là kẻ khét tiếng “chọc ngoáy” vào nỗi khổ của người khác. Aiko toét miệng cười khiêu khích và bắt đầu líu lo với volume cực đại ><.

“Ô xin chào bạn Akai thân mến của tớ! Chắc là mấy ngày cuối tuần của cậu vui vẻ lắm nhỉ, của tớ thì tuyệt cú mèo luôn á!” Tuy vẻ mặt Akai vẫn tửng tưng không hề thay đổi, Aiko cảm nhận được sự tức giận đang sôi sục trong cậu. Lơ đi, cô quay người và rút ra tờ báo từ trong cặp, lại còn cố ý cho cậu nhìn rõ cái tựa báo.

“Thực ra mấy ngày đó đối với tôi không được ưng ý cho lắm...” Akai vân vê một sợi tóc trên ngón tay. “Và tôi đang tự hỏi liệu có thể nói chuyện với cậu một lúc.”

“Nói gì thì nói đi, tớ ở ngay đây mà.”

“Ý tôi là ở chỗ khác. Chỉ hai người.” Aiko chớp chớp mắt. Conan nhìn chằm chằm.

“Sao phải thế?”

“Cứ đi đã.” Không kiên nhẫn được nữa, Akai vòng tay xuống, nắm lấy cánh tay Aiko và giật mạnh cô ra khỏi chỗ ngồi. Cậu tiếp tục kéo xệch cô ra khỏi lớp học, bỏ lại Conan bối rối chẳng biết làm gì. Đúng như lời Akai nói về sự “riêng tư” của cuộc nói chuyện, cậu lôi Aiko thẳng lên tầng thượng. Cô thấy hơi bất an khi cậu giữ chìa khóa tầng thượng (bằng cách nào thì có trời mới biết), chưa kể cậu đã khóa cửa ngay khi họ bước vào. Không một lời báo trước, Aiko đã thấy lưng mình đè chặt lên hàng rào lưới sắt chỉ đủ ngăn cô khỏi ngã từ tòa nhà xuống, Akai đứng sát cô, mũi họ gần chạm nhau. Nước đóng băng rơi từ mái tôn xuống lưng áo Aiko khiến cô kêu lên.

“Biết gì không, tớ không định nói dối đâu nhưng Akai, tớ không thoải mái chút nào cả.”

“Im đi. Tôi biết cô là ai rồi.”

“Gì chứ? Đương nhiên là cậu biết! Tớ là Kuroba Aiko!” Akai luồn tay lên nắm lấy cằm Aiko và giật nó lên một cách thô bạo, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Aiko thấy sống lưng mình lạnh toát khi nhận ra màu mắt Akai đang dần chuyển từ nâu mận sang màu đỏ máu.

“Có thôi ngay cái trò đóng kịch đi không!” Akai rít qua kẽ răng. “Cô làm tôi phát điên rồi đó.”

“Tớ thực sự không biết cậu đang nói gì cả!” Aiko phản kháng, cố luồn ra khỏi góc hàng lang cậu đã dồn cô vào một cách vô vọng – hai tay Akai đã chắn đường.

“Cô biết chính xác tôi đang nói gì, Kuroba ạ... Không, nên nói là Kaitou Kid.” Aiko tiếp tục giả như không biết gì. Mất bình tĩnh lúc này là điều tệ hại nhất.

“Kaitou Kid? Ai nói cậu tớ là Kaitou Kid? Dựa vào đâu mà cậu khẳng định như vậy?” Aiko bắt đầu thấy hối hận vì đã trêu chọc cậu hồi nãy. “Làm ơn, bỏ tớ ra đi! Cậu đang làm tớ đau đấy!” Bản thân Akai còn chưa nhận ra mình đang xiết cổ tay Aiko đến trắng bệch cả khớp ngón tay. Cậu thả lỏng nhưng không bỏ tay cô ra. Cậu ghé miệng lại gần tai Aiko, khiến cô dựng tóc gáy.

“Hừ, nếu cô là Kid thì tôi nói cho cô biết điều này. Đêm nay, ở Bảo tàng Đá quý Yotsuba tại Beika Plaza – nơi vừa mới nhập về chiếc vòng cổ trị giá hàng triệu yên, cô sẽ phải đối mặt với một đối thủ mới. Một đối thủ cực kỳ nhạy bén. Hãy cẩn thận.”

“Tại sao lại nói với tớ điều này?” Aiko rên lên. Akai cười ranh mãnh và nói khẽ.

“Tôi sẽ không để cảnh sát bắt cô khi chưa có được trái tim cô trước.” Aiko không cất nổi một câu nào khi Akai thả cô ra và bỏ đi không một lời. Aiko xoa xoa vết thâm cậu đã để lại trên cổ tay mình. Chỉ là cô nghĩ thôi, hay càng ngày cậu càng trở nên đáng sợ?

Conan trông nhẹ nhõm hẳn ra khi cô quay lại lớp. Cứ như cậu nghĩ cô sẽ không bao giờ quay trở lại vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Conan hỏi khi Aiko ngồi xuống ghế. Cô nhún vai.

“Không có gì quan trọng đâu.” Aiko xua tay. “Cậu ấy chỉ muốn nói với tớ vài điều thôi.” Conan quan sát cử chỉ của Aiko xem có điều gì bất ổn. Không thấy. Hoặc cô là một diễn viên xuất sắc, hoặc đúng là không có chuyện gì xảy ra. Cậu thở phào như trút được gánh nặng. Loại bỏ được khả năng đó là lời tỏ tình. Nhưng nghĩ lại, khi Akai đưa (nói đúng hơn, là lôi) cô lên tầng thượng, cậu có vẻ không được thiện ý cho lắm. Aiko nhìn chằm chằm vào tựa tờ báo. Nhìn thấy hai chữ “Kaitou Kid”, Conan phải ngó qua vai cô xem cho bằng được. Aiko mỉm cười.

“Cậu sẽ đến đó chứ, ngài thám tử lừng danh?”

“Tất nhiên rồi...” Conan tỏ ra không hứng khởi cho lắm. “Nhưng mặt khác...”

“Đừng bỏ cuộc!” Aiko bật ra theo phản xạ, nắm lấy hai tay Conan. Nửa Kaitou Kid trong cô muốn cô dùng những lời nói bóng gió để hạ gục sự tự tin của cậu, đủ để cậu rút khỏi lực lượng đặc nhiệm; trong khi nửa Kuroba Aiko đang hét lên “Động viên cậu ấy! Đảm bảo cậu ấy ở lại bằng bất cứ giá nào!” Aiko quyết định nghe theo trái tim mình, không phải Kaitou Kid.

“Tớ đang cầu xin cậu đấy! Chắc chắn tớ sẽ ở đó khi cậu lật tẩy cô ta!”

“Nếu tớ nói tớ không muốn lật tẩy cô ta nữa thì sao?” Câu hỏi đó khiến Aiko hoàn toàn sửng sốt. Cô sững người, không biết trả lời ra sao. Conan cười trừ. “Không, không, tất nhiên là tớ vẫn sẽ lật tẩy cô ta nhưng...Có gì đó ở cô ta khiến tớ băn khoăn. Gần như kiểu...tớ muốn nhìn thấy khuôn mặt cô ta hơn tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng đồng thời tớ cũng không muốn.” Aiko chớp chớp mắt.

“Liệu có phải cậu đã “đổ” cô ta rồi chăng?” Cô ngây thơ (vô số tội) hỏi. Mặt Conan đỏ lựng.

“KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! Hơn nữa, như thế là phản bội tất cả mọi người xung quanh tớ.”

“Chắc vậy...” Aiko quay lại với tờ báo của mình. Cô biết chính xác cảm xúc của Conan xuất phát từ đâu. Cậu đang dần nhận ra. Điều khiến cậu băn khoăn là tại sao cô ta lại giống người bạn thân nhất của mình đến thế. Lý do cậu không muốn lật tẩy Kid – vì cậu sợ Kid chính là cô.

Bảo tàng Đá quý Yotsuba quả là một nơi thú vị. Một tòa nhà trơn láng với kiến trúc hiện đại, mặt kính ngoài cơ man camera bảo vệ và một chiếc đèn neon hình cỏ bốn lá. Qua tìm hiểu trên Internet, Aiko đã phát hiện rằng bảo tàng này đã từng “đối mặt” với Kaitou Kid trước kia. Aiko đã cười khẽ. Ba được lắm đó. Aiko đứng trên nóc một tòa nhà kế bên, tay cầm chiếc ống nhòm ba cô để lại, vừa ngân nga bài Puzzle(2) vừa quan sát khu vực xung quanh.

“Được rồi...” Aiko nhìn xuống đám đông. “Bảo vệ...đứng ở kia, kia và...kia...” cô gạt công tắc chuyển nó sang chế độ dò nhiệt. “Trong tòa nhà...Kia, kia, kia và kia...” Cô hạ ống nhòm xuống. “Và chiếc vòng cổ ở trên tầng cao nhất. Hay ho đây...” Aiko khúc khích, rút khẩu súng bắn bài kim loại từ trong túi váy ra. “Dương đông kích tây nào!” Cô bắn ba phát. Ba lá bài bay vào giữa đám đông. Ba, hai, một. Đám đông trở nên náo loạn. Thời khắc Kid xuất hiện sắp điểm. Một làn khói, và Aiko xuất hiện trên nóc Bảo tàng Đá quý Yotsuba, áo choàng bay phấp phới trong gió. Quần chúng ồ lên. Cô nâng hai tay lên cao.

“Ladies and Gentlemen!”

(1) Maurice LeBlanc: Tiểu thuyết gia người Pháp, nổi tiếng với Arsene Lupin - tác phẩm được coi là tương đương với Sherlock Holmes của Sir Arthur Conan Doyle ở Pháp.
(2) Puzzle: Bài hát nằm trong album Puzzle/Revive của ca sĩ Kuraki Mai, được chọn làm bài hát chủ đề trong bộ phim thứ 13 của Conan - Thám tử lừng danh Conan: Truy lùng Tổ chức Áo đen.

No comments:

Post a Comment