09 June, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 14

Chương 14 – Kẹp Sách

Kaitou Kid quan sát khu vực xung quanh mình. Cô biết có bảo vệ ở tất cả vài trăm cửa ra vào trong tòa nhà, thậm chí trong toa lét cũng có. Sonoko và Ginzou thì ở tầng thượng. Thật đáng ngạc nhiên, vì Bảo tàng Đá quý Yotsuba không liên quan gì đến tập đoàn Suzuki – đơn giản là Sonoko chỉ đến cho có mặt trước công chúng. Aiko nghĩ Ginzou và Sonoko y như một cặp đôi khôi hài chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Sonoko, nữ thừa kế keo kiệt, người chưa từng động chân động tay trừ việc để tài sản và mối quan hệ rộng của bố mẹ phóng thẳng mình tới một tương lai tốt đẹp và Ginzou, ông già đã lùng bắt một tên đạo chích duy nhất từ năm 20 tuổi. Đối lập nhau từ đầu đến cuối, trừ có cùng một mục tiêu duy nhất và bắt Kid bằng cách “Cứ lấp đầy bảo vệ vào tòa nhà và chờ tin vui”. Đúng, một cặp đôi khôi hài quá hoàn hảo. Bây giờ...chuyện đột nhập vào tòa nhà. Vào qua cửa sổ lần nữa thì chán quá. Vừa nghĩ ngợi, Aiko vừa lơ đãng bấm công tắc bắn pháo hoa mình đã dàn dựng trước chỉ để có cái gì hay ho cho đám đông xem. À, tất nhiên rồi. Đã đến lúc cô phá cách Kaitou Kid đi một chút. Bộ đàm cảnh sát mới “chôm” được trong tay Aiko được kích hoạt.

“Nakamori Ginzou, Kid đang ở trên nóc!” Cô bạo gan nói vào bộ đàm.

“Đã rõ.” Một ai đó trả lời nghe không rõ. Aiko nhếch mép cười, thả bộ đàm xuống dưới chân.

“Giờ thì chờ con mồi tự chui đầu vào rọ.” Aiko vô cùng sửng sốt khi thấy bộ đàm lại được kích hoạt.

“Được đấy, Kid.” Một giọng nói đầy tự mãn cất lên. “Nhưng đừng nghĩ là cô có thể làm thế lần thứ hai. Tôi đã ngăn toàn bộ cảnh sát lại. Chúng tôi có chờ cô đến đêm cũng chẳng hề chi.” Aiko tức tối ngẩng đầu ra phía sau và gào khẽ. Shinichi thật đáng ghét, ngáng đường vụ đánh cắp của cô. Đã thế, chuyển sang kế hoạch B. Aiko đã phát hiện một thứ mà lúc đầu cô đã cho là quá lạc hậu so với Kaitou Kid, nhưng sau đó lại rất muốn thử. Giày trượt patin phản lực. Một chức năng của đôi giày tưởng như bình thường của cô chưa được thử bao giờ. Nhấn một nút ẩn, bánh trượt nhô ra từ đế giày. Cô chờ vài giây để chúng khởi động rồi lao như rẽ sóng ra mép tòa nhà; đoạn, vẫn với tốc độ cực đại, cô phóng xuống đất, trượt trên mặt kính. Nó hệt như trượt băng theo chiều dọc vậy. Với ý niệm luôn làm khán giả hài lòng, Aiko trượt lệch ra phía cạnh và – vẫn trên mặt kính – bắt đầu thực hiện một chuỗi chuyển động cùng các bước nhảy. Đám đông trở nên ồn ào, nhận ra cô đã dùng vết bánh trượt vẽ lên mặt tòa nhà chữ kí khó có thể nhầm lẫn của mình.

“Con bé Kid chết tiệt đó!” Ginzou đập tay lên mặt cửa sổ tầng thượng.

“Thế mà Ran bảo mình là khoe khoang!” Sonoko cằn nhằn. Đám bảo vệ bên trong tòa nhà chỉ biết đứng đực ra đấy nhìn. Sau màn trình diễn trước đám đông, cô chỉnh lực phản của giày trượt lên gấp bội, chuẩn bị trượt thẳng lên tầng thượng. Phóng vụt lên như một tên lửa, Aiko rút ra khẩu súng bắn bài và bắn lên không, mảnh kim loại nhọn sượt qua cửa sổ và mắc lại trên tấm kính đang nứt dần. Ginzou nhanh chóng lùi lại để tránh mảnh kính vỡ. Lên tới cửa sổ, tắt giày trượt, rút gọn khoảng cách bằng cách bám vào rìa cửa sổ và đu vào phòng trưng bày. Cô từ từ đứng dậy trên đám kính vỡ.

“Xin chào, tối nay ngài có vẻ đặc biệt hoạt náo đấy, Thanh tra Nakamori.” Aiko nở một nụ cười gần đạt đến mức độ...nham hiểm ><. Cô chìa tay ra một cách đùa cợt. “Chiếc vòng cổ nào!”

“Ngươi to gan thật đấy Kid, đến ta cũng phải công nhận.” Sonoko nói như phỉ nhổ. “Dám đến trước mặt Sonoko-sama vĩ đại này.” Cô chỉ tay. “Bắt lấy ả!” Aiko Nội tâm đập tay vào trán cái “Bộp!”. Người phụ nữ vừa tự xưng là “Sonoko-sama vĩ đại” kia quá phù hợp với vai phản diện kinh điển – chễm chệ ngồi trên ngai vàng, giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ tấn công nhân vật chính. Cả đám Lực lượng Truy bắt Kid lao đến. Quá hoàn hảo. Một quả bom khói. Kid biến mất, và đội đặc nhiệm hoàn toàn không để ý tới nhân viên dư ra họ vừa “vô tình” cho gia nhập nhóm.

“Cô ta lủi mất mà không lấy chiếc vòng cổ!” Sonoko kêu lên. Ít nhất là cô nghĩ vậy – khi quay đầu lại, nó đã biến mất.

Aiko vừa chạy trên nền đá vừa cười ngặt nghẽo. Chỉ là cô nghĩ hay đánh cắp càng ngày càng dễ dàng hơn? Nhưng nghĩ lại, mới sáng hôm qua Akai đã đề cập tới một đối thủ mới của cô. Người đó là ai? Như một sự trùng hợp, một giọng nói nghiêm nghị nhưng khá bình tĩnh từ phía sau khiến Aiko khựng lại.

“Tại sao cô làm vậy, Kid?” Quay lại, Aiko chạm mặt với một cô gái tóc vàng cắt kiểu tomboy đầy vẻ kiêu hãnh, tay đút túi và diện bộ trang phục y hệt của Sherlock Holmes. Lại một kẻ cuồng trinh thám đến ẩm IC, Aiko nghĩ thầm. Cô gái đưa tay đẩy mũ lên, khuôn mặt hiện rõ dần.

Thế nào?” Cô hỏi lại. Aiko nhếch mép, quay lại và giật bỏ bộ mặt giả.

Bằng cách nào cô tìm được tôi?”

Rất đơn giản.” Cô rút từ trong túi ra chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng. “Tất cả 43 người trong đội đặc nhiệm – tính cả Nakamori Ginzou và Suzuki Sonoko, trừ Minami Hiro bị cúm và hai bố con Kudou Shinichi – Conan đang truy tìm cô – đều đang ở trên tầng thượng. Viên đá biến mất chính xác 5,2 giây sau khi cô “trốn thoát” – tại thời điểm đó đáng lẽ cô đã rời khỏi phòng. Thời gian tái tập hợp lực lượng để tách thành các mũi truy lùng mất từ 2 đến 3 phút. Tốc độ của cô cho thấy để đến được đây mất chính xác 1 phút, do đó...” Cô mỉm cười. “...Cô là Kid. Đồng hồ của Ba chỉ lệch 0,001 giây mỗi năm.” Thật tình, cô nàng này không bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1) đấy chứ? Aiko dám cá là ba của cô nàng là người làm đồng hồ hay làm nghề có liên quan.

Một tín đồ của chủ nghĩa hoàn hảo. Tôi thích đấy.” Aiko cười. “...Tôi không nghĩ là đã từng gặp cô.”

Hakuba Shiori(2), đến từ London.”

Kẹp Sách... Cái tên phù hợp thật, Aiko cười thầm.

Tôi tin là ba chúng ta đã từng chạm trán trong quá khứ.” Hakuba cất lời. Hả? Aiko chợt cảm thấy mất bình tĩnh. “Liệu tôi có sai khi nói vị trí Kaitou Kid được truyền qua lại trong gia đình?” Phù. “Hai Kid trước đây là nam, do đó tôi đoán nó đã duy trì từ thời ông nội của cô. Kid thứ hai được xác minh là ở độ tuổi trung học phổ thông. Trẻ như vậy cho đến bây giờ là điều không thể, trừ khi Kid là một kẻ giống như Dorian Gray(3). Kết luận lại, trước cô đã có hai người là Kid và cô tiếp bước, hoặc cô là bạn thân hoặc người yêu của Kid trước. Tôi không sai chứ?” Aiko nhếch mép.

Cô khá nhạy bén đó.”

5 phút.”

Hả?”

Đủ thời gian để thành viên đội đặc nhiệm đến được chỗ này.”

CÔ TA KIA RỒI! MAU BẮT LẤY!” Quả nhiên, cả đội đặc nhiệm đã có mặt ở phía cuối hành lang và đang lao về phía cô và Hakuba. Aiko rủa thầm. Chết tiệt, cuộc nói chuyện vừa nãy chỉ để cầm chân cô thôi sao. Aiko lột bỏ toàn bộ lớp hóa trang, và nhanh như chớp, chạy ngược về đầu hành lang bên kia, đồng thời kích hoạt giày trượt. Đội đặc nhiệm đuổi theo, nhưng không tài nào bắt kịp cô nàng đạo chích trượt tay vịn cầu thang, vụt qua hành lang trong nháy mắt và khiến mọi người đứng gần tí nữa thì lũ lượt ngã ngửa. Quay lại, cô để ý thấy Hakuba đang dẫn trước đám đông, dù đội đặc nhiệm chỉ có hít bụi vì tốc độ của cô là quá vượt trội so với họ. Thế rồi điều bất ngờ nhất xảy ra. Kẻ đối đầu mà Akai đề cập tới không chỉ có một. Một người phụ nữ đứng ra chắn đường Kid, tay cầm súng thét “Cảnh sát đây! Đứng im!” mà như không màng tới nguy cơ bị “là” 100%. Để tránh đấm khỏi cô, Aiko khựng lại, lộn nhào một vòng qua đầu nữ cảnh sát và lộn vòng nữa để tránh đạn. Cô cảnh sát kiêu hãnh nhìn xuống, khẩu súng lục dí sát trán Aiko.

Yoshida-keiji, khả cô bị trọng thương lên đến 70,5% đó!” Hakuba thông báo. Người phụ nữ như phớt lờ, gạt sang bên một lọn tóc đang che mắt, vẫn kẹp Aiko dưới sàn. Không tốt rồi, cô phải nghĩ cách chuồn mau. Một người đàn ông chắc mập tiến đến đằng sau cô cảnh sát, thở như không ra hơi.

Ayumi, tại sao cậu làm thế?” Anh làm ầm lên. “Suýt nữa thì mất mạng đó, biết không hả!” Cô cảnh sát tên Ayumi quay lại và cười.

Người ta có gọi tớ là Ayumi Bất Diệt chơi đâu, Genta-kun.” Cô nháy mắt. “Bây giờ thì, Kid. Tôi có lệnh bắt giữ cô, cô có quyền giữ im lặng, vì bất kỳ điều gì cô nói cũng sẽ bị đưa ra làm bằng chứng trước tòa.” Kid đột nhiên trở nên cứng đờ, không một chút phản ứng. Ayumi nghiêng đầu. Bất thình lình Kid nổ tung, khiến cả đội đặc nhiệm ngỡ ngàng. Hakuba đứng đó, tay cầm chiếc kim băng.

Hình nhân phát nổ.”

Chết tiệt!” Ayumi rủa thầm.

Aiko loay hoay cởi bỏ bộ trang phục Kid, nhét nó cùng chiếc vòng cổ vào ô tô của Bà. Lần này cô gặp may vì không phải đụng độ Shinichi hay Conan, nhưng cô nàng Hakuba đó lại là một vấn đề khác. Còn cả cô cảnh sát “to gan” đứng chắn đường khi cô đang đi với tốc độ 90 dặm trên giờ nữa... Cô ước gì Akai đã đừng cảnh báo qua mơ hồ như vậy. Liếc sang ngang, Aiko để ý một chiếc Porsche đen đỗ cạnh hẻm. Cô nhìn chằm chằm hồi lâu. Chẳng biết vì sao, cô thấy nó có gì đó không bình thường. Gạt đi ý nghĩ cô cho là tự nhiên hoang tưởng, Aiko trèo vào xe, đánh thức bà cô dậy và cả hai đi về nhà. Gạt mấy sợi tóc dài ánh bạc che mặt sang một bên, người đàn ông mặc đồ đen với tới bộ đàm ô tô.

Đuổi theo Kid.” Hắn đặt bộ đàm xuống. “Đi! Mau lên!” Hắn ra lệnh cho tên thấp người ngồi ghế lái.

Rõ, thưa Đại ca.”

(1) Hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Tiếng Anh là OSD (Obsessive - Compulsive Disorder). Nói chung cứ hiểu Shiori bị "nghiện" đồng hồ quá mức, vì cái này VN không có thấy nói đâu ^^.
(2) Shiori (栞): Thẻ đánh dấu sách, kẹp sách. 
(3) Dorian Gray: Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết Bức chân dung của Dorian Gray của nhà văn Oscar Wilde, kẻ bán linh hồn mình để giữ nguyên tuổi trẻ, còn bức chân dung do Basil vẽ sẽ "già đi" thay cho hắn.

No comments:

Post a Comment