07 April, 2011

Bị bắt giữ – Drabble #5

#5 – Heiji và Kazuha trong tù, Phần I

Touyama Kazuha, yên vị trên chiếc ghế dài trong một phòng giam vừa nhỏ vừa xám xịt, nheo mắt nhìn cậu chàng đang đi mấy vòng luẩn quẩn quanh mình. “Ahou.”(1)

Baka,(2) Heiji đáp, và như vô thức, kéo kéo lại cái vành mũ bóng chày.

Đồ khùng,” Kazuha gắt lên, mắt đưa đi đưa lại nhìn cậu.

Đồ mít ướt,” Heiji bật lại.

Đồ trời đánh.”

Đồ nhiễu sự quỷ tha ma bắt.”

Đồ vô tâm–bất cẩn–“

Đồ con nít.”

Cậu...cậu...đồ xấu xa!”

Heiji bật ra một tiếng cười quỷ quyệt. “Chỉ nói được mỗi thế thôi à?”

Heiji,” Kazuha nghiến răng. “Heiji, bọn mình đang ở trong !”

Bình tĩnh nào,” Heiji huơ tay phớt lờ.

Bình tĩnh? Bọn mình mới có cấp III thôi!” Kazuha hít một hơi rõ mạnh qua mũi, mặt đỏ lên. “Bọn mình còn quá nhỏ để làm phạm nhân! Heiji, cậu đã làm gì thế hả?”

Kazuha, chẳng có gì phải lo cả,” Heiji đáp, hơi sững người trước lời nói bộc phát của Kazuha. “Bố bọn mình sẽ đến sớm thôi.”

Có lẽ đấy mới là cái tớ đang lo,” cô vặn lại.

Heiji chợt cau có. “Bọn mình đâu có làm gì sai. Tớ đang đuổi theo tên giết người, và cậu chạy theo tớ. Nghĩ lại, cậu theo tớ vào tù để làm cái quái gì thế hả?”

Màu đỏ giận dữ trên mặt Kazuha rực lên thêm. “Phải có ai đó trông chừng cậu chứ! Đáng tiếc thay, người đó lại là tớ!”

Trong khi mặt Kazuha vẫn tiếp tục đỏ lựng, ánh đỏ giận dữ trên mặt Heiji thoắt biến mất y như khi nó mới xuất hiện. “Cậu chẳng bao giờ thấm vào đầu được nhỉ?” cậu mỉm cười, cái cười không chút ngạo nghễ. “Đầu tiên là theo chân tớ vào nhà vệ sinh nam từ hồi mẫu giáo(3), thế rồi chưa kịp ớ ra thì đã là vào một cái hộp đêm...” Heiji ngừng lại đầy trìu mến, tay vẫn trong túi quần, còn mắt nhìn thẳng vào mắt Kazuha.

Giây phút ấy, cái giây phút mà họ từng được nếm qua chỉ một lần – khi đang tuyệt vọng bấu lấy một cành cây trơ trọi ngay giữa vực sâu(4), họ hoàn toàn thấu hiểu nhau.

Heiji...” Kazuha nói khẽ. Heiji đẩy vành mũ lên, hơi cúi xuống–“

Tớ chỉ ước mình có chứng cứ!” cậu bật ra. “Cậu biết không hả?”

Há?” Kazuha điếng người.

Giá mà tớ giải được lời trăng trối của nạn nhân,” Heiji nói, quay ngược mũ lại. “thì tớ sẽ chứng minh được Oguchi-san là hung thủ, và chúng ta có lý do hợp pháp để vào hộp đêm đó, rồi thì được thả về.”

Từ tận đáy túi quần, Heiji lôi ra một trò chơi ô chữ xé từ tờ báo hôm ấy trước cặp mắt chữ O của Kazuha.

Nạn nhân là một siêu cao thủ trong trò này, nhớ không?” Heiji hào hứng vẫy vẫy mảnh giấy trước mũi Kazuha. “Vậy mà trên tổng một trăm bốn mươi câu lại điền sai mất hai mươi chín. Cậu nghĩ đó là mật mã chứ?” Không buồn chờ một câu trả lời, Heiji tựa lưng lên bức tường trát bê tông và ngồi tụt xuống sàn, khuỷu tay kê trên gối còn tờ giấy trò chơi vẫn giữ chặt.

Heiji–cậu là đồ đại ngốc!” Kazuha cáu.

Thật tình, để cho tớ giải mã nó đi nào, ngốc! Mà sao giọng cậu nghe như bị cảm thế hả?”

Cậu đúng là đồ chẳng biết gì cả!” Kazuha ré lên.

Đấy là lý do tớ đang ngồi nhìn chằm chằm vào cái thứ chết tiệt này đây, thế nên đừng có làm phiền tớ!”

Một nhân viên cảnh sát đi đi lại lại ngoài hành lang ngó đầu vào cái ô nhỏ trên cửa phòng giam. “Làm ơn giữ trật tự cho.”

Đấy KHÔNG phải thứ mà tớ cần cậu biết!” Kazuha gào lên, lờ luôn viên cảnh sát.

“Thế thì ngậm miệng lại và nói với tớ lúc khác, vì nếu cậu còn chưa chịu hiểu, tớ đang cố tống cả hai bọn mình ra khỏi đây đây!”

“Có mà cậu đang lờ tớ đi ấy, đồ ngốc!” Kazuha giậm chân, vặn người trên ghế để nhìn thẳng vào anh chàng Heiji đang ngồi dưới đất.

Viên cảnh sát đứng ngoài cửa đằng hắng. “Thưa cô, là cô đang lờ tôi đó ạ.”

“Cậu nói là không muốn ở trong tù còn gì! Tớ đang cố giải thoát cho bọn mình để cậu khỏi phải sợ nữa! Tớ không thích cái điệu bộ sợ sệt của cậu đâu, đồ mè nheo.”

Kazuha mở miệng định phản bác, nhưng chẳng cất lên được tiếng nào.

“Ít nhất là cậu ấy sẽ im miệng được một lúc, ngài cảnh sát,” Heiji quay về phía người đàn ông. “Nếu không phiền, ngài có thể đi được rồi đó.”

Viên cảnh sát nhìn như muốn từ chối, nhưng rồi cũng lưỡng lự gật đầu và quay đi.

Viên cảnh sát nhìn như muốn từ chối, nhưng rồi cũng lưỡng lự gật đầu và quay đi.

Kazuha như muốn gào lên, nhưng cô đã ngậm chặt miệng lại. Căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng, âm thanh duy nhất là tiếng bút chì của Heiji di trên mảnh giấy báo. Kazuha nhìn cậu ngoáy tít với một vẻ nhăn nhó.

“H-Hei–”

“Gì nữa đây?” Heiji cau có ngước lên.

Kazuha lơ đãng nhìn cậu một hồi. “Tớ lạnh.”

Heiji thở dài. “Lấy áo khoác của tớ đi này.”

Từ từ, Kazuha tuột từ trên ghế xuống và kéo chiếc áo trên tay Heiji về phía mình – vai thì quá rộng nhưng ít nhất vẫn có thể rúc vào được – và đến cạnh Heiji, tựa lưng vào tường.

Thêm một hồi tiếng bút chì xoẹt xoẹt và những lời chửi rủa khe khẽ, thế rồi Kazuha tựa đầu lên vai Heiji. Heiji ngay lập tức ngưng bút, liếc qua cô và cất tiếng. “Đây là cách cậu xin lỗi đó hả?”

“Xin lỗi cái gì cơ?” Kazuha gắt, âm thanh không được chói tai như dự tính vì miệng cô đang ấp lên vai cậu.

Heiji xoa đầu cô. “Tất nhiên ý tớ là tiểu đệ tử của tớ phải xin lỗi vì đã không tin tưởng vào sư phụ mình chứ!”

Đôi mắt sẫm màu nheo lại ném cho Heiji một cái nhìn viên đạn, và Kazuha hứ một cái, hơi cựa quậy để tựa vào người Heiji thoải mái hơn mà vẫn giữ được cái lòng tự trọng to đùng của mình.

“Cơ bản là tớ đang dùng cậu, một là để tớ thoát ra khỏi đây, hai là làm vật giữ ấm cho tớ; thế này chỉ lần này thôi, tớ sẽ bỏ qua cái đầu ẩm IC của cậu.”

Heiji rinh rích, miệng ngậm bút, mắt vẫn liên tục đảo qua tờ giấy trò chơi. “Nói gì cũng thế cả thôi,” cậu mỉm cười. “Tiểu đệ tử.”

(1),(2) Bakaahou đều có nghĩa là đồ ngốc. Tuy nhiên theo người dịch biết thì cả Heiji và Kazuha đều chỉ dùng ahou là chủ yếu.
(3) Một chi tiết người viết đã có thể dựa trên tập 31 - Kazuha xông thẳng vào nhà vệ sinh nam chỉ để lôi anh chàng Heiji đang ngồi hoãn binh trong toilet ra thi đấu kendo ^^.
(4) Tập 28.

No comments:

Post a Comment