16 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 8

Chương 8 – Đêm khai trương

Tiếng chuông vang lên. Giữa đám học sinh đang ào ra khỏi trường như ong vỡ tổ, Aiko lủi thủi lê từng bước, món chocolate tự tay làm vẫn dưới đáy cặp. Cô không đủ bản lĩnh để đưa nó cho Conan. Và vì một lý do kỳ quặc nào đó, cả ngày hôm nay cậu đã cố tình tránh mặt cô. Dù vậy, cô vẫn rất vui vì cậu vẫn đứng chờ mình ngoài cổng. Điều đó đã trở thành thông lệ, chỉ trừ phi một trong hai người bị ốm. Đúng là cậu khá là hồ hởi khi chào cô, nhưng cô đã nhìn thấu nụ cười gượng gạo của cậu. Dù vậy, Aiko biết đây không phải lúc để bị tình cảm xâm chiếm – đêm nay là lần thứ hai Kaitou Kid tái xuất.

Không khí im lặng khó tả bao trùm cả con đường về. Thỉnh thoảng lắm Aiko mới dám liếc một cái về phía Conan. Conan cũng vậy, chỉ dám nhìn cô trong thoáng chốc rồi lại quay đi. Biệt thự nhà Kudou đã hiện ra trước mắt mà cả hai vẫn chưa ai dám cất một lời. Aiko và Conan biết đã đến lúc phải dừng chuyện này lại.

Này–“ Cả hai đồng thời cất tiếng.

A, xin lỗi! Cậu nói đi!” Conan lúng túng.

Không, lỗi là tớ, cậu cứ...” Aiko huơ huơ tay luống cuống.

Không, cậu trước!”

Không cậu trước!” Hai người chợt khựng lại và nhìn nhau chằm chằm. Chẳng ai bảo ai, họ cùng mỉm cười, thế rồi cười toe toét, và cuối cùng là phá lên sằng sặc. Khi cơn cười đã chấm dứt, Conan bắt đầu.

Này, Aiko. Tớ đang định hỏi cậu một chuyện...”

Cứ hỏi!” Aiko cười, nhẹ nhõm cả người vì cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện. Conan quay sang phía bên kia, lưỡng lự một hồi và thở dài. Cứ vào thẳng vấn đề thôi.

Cậu có...” cậu ngập ngừng “Cậu có bạn trai rồi à?” Hình như là hét hơi to hơn dự tính thì phải. Mặt Aiko chuyển đỏ còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu.

Không! Hoàn toàn không mà! Sao cậu lại nghĩ thế?” Aiko lắp bắp. Chờ đã... Có đúng là Conan đang ám chỉ điều cô nghĩ không? Sao cậu ấy lại hỏi cái câu này... đúng vào ngày Valentine cơ chứ! Tim Aiko như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Conan chỉ biết cười trừ.

Ừ thì, tớ chỉ muốn hỏi để biết thôi mà. Vì gần đây cậu có vẻ... rất là hồ hởi... mà lần nào tớ hỏi cậu cũng không nói nên đương nhiên là tớ nghĩ... Chưa kể năm nay tomo-choco của tớ lại biệt tăm biệt tích...” Xua hết mọi ý nghĩ bất định ra khỏi đầu, Aiko lôi chocolate từ trong cặp ra và gần như ấn nó vào mặt Conan, ngay lập tức nhìn xuống đất vì xấu hổ. Conan phải lùi lại chút ít mới tránh bị gói chocolate đập vào mũi.

Đấy là vì... Tớ nghĩ năm nay nên làm cho cậu chocolate hẳn hoi... T-Tớ không biết làm chocolate như thế nào nên nó cứ rối tung hết cả lên và chắc là không ngon đâu nhưng... Đây.” Conan sung sướng muốn phát điên lên – nụ cười ấm lòng là bằng chứng cho con tim đang đập cuồng loạn vì hạnh phúc. Má ửng hồng, Conan đón lấy chocolate trên tay Aiko – cô nàng vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cười nhẹ nhõm, Conan tự hỏi tại sao ngay tự đầu mình phải lo lắng đến mất ăn mất ngủ như thế.

Cảm ơn cậu Aiko...! Cảm ơn cậu nhiều lắm!” Cô ngước lên.

N-Nó vẫn là tomo-choco đấy nhé!” Cô đứng thẳng người, khoanh tay lại và làm một bộ mặt rất chi là bất cần. “Không phải là tớ ưu ái gì cậu mà làm đâu, chỉ là Bà làm bánh còn thừa vài thứ nguyên liệu mà bỏ đi thì rất phí... Hơn nữa, chắc là vị nó khủng khiếp lắm đấy. Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu cậu muốn ói ra đâu.” Vừa nói mặt Aiko vừa đỏ bừng bừng. Nói dối đúng là chẳng thuyết phục chút nào. Conan đưa tay lên và đúng như kiểu làm với trẻ con... xoa đầu cô rối bù. Cô ném cho cậu một cái nhìn viên đạn.

Đừng có vừa vò đầu tớ vừa cười hì hì như tên khùng thế!” Aiko vung cặp về phía Conan. Cậu đỡ dễ dàng đến kinh ngạc và từ từ hạ nó xuống, vẫn không tài nào nhịn được cười. Họ đã đến trước cửa nhà Kudou. Conan vẫy tạm biệt từ cánh cổng hơi mở. Aiko vẫy lại và tiếp tục đi về nhà. Khi bóng Aiko đã mất hút, cậu cười khẽ. Nhìn món chocolate trên tay mà lòng cậu trở nên ấm hẳn. Đây là lần đầu tiên cô tự tay làm chocolate tặng cậu. Dù là điều cô nói vừa nãy có đúng đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Akai-sama, cậu đã về.”

Chàng trai trẻ cau mặt nhìn lão quản gia gù đang giữ cửa cho mình.

“Ta không thể quen nổi cái bản mặt nhăn nhúm của ông...” Gạt sang một bên lọn tóc đỏ đang che mắt, Akai khinh khỉnh.

Thưa vâng. Mẹ cậu ngày nào cũng nói như vậy...” Lão điềm nhiên trả lời. Akai lướt nhanh qua căn hành lang tối tăm đến phòng lớn, nơi Koizumi Akako đang mải miết viết gì đó trên chiếc bàn phủ đầy bụi. Akai vứt cặp xuống chân cánh cửa gỗ sồi và ra chào mẹ.

Con về rồi.” Người phụ nữ đưa mắt ngước lên từ đống sách vở nào bút lông ngỗng, hất mái tóc đang che mắt.

À, chào Akai.” cô nói khẽ, lại tập trung vào đống giấy.

Hôm nay đã xảy ra một điều khá thú vị.” Akai nói, mặc dù nghe như cậu vừa trải qua ngày học chán chưa từng thấy trong đời.

Thế ư?” Akako ngẩng đầu, đặt cây bút lông ngỗng xuống. “Trường Teitan thế nào?”

Đại loại là nhạt nhẽo... Chẳng có gì hay ho cả. Trái tim của lũ con gái đó còn dễ xâm chiếm hơn con tưởng...” Akako cười thầm trong lòng, cay đắng nghĩ về người con trai năm xưa mà mình chẳng thể điều khiển được. “Tất cả, chỉ trừ có một.”

Mẹ biết mà.” Akako đứng dậy. “Sáng nay Lucifer đã nói với mẹ.” Akai nhìn cô khó hiểu.

Lucifer? Thế sao Mẹ không nói với con?”

Vì Mẹ nghĩ tốt hơn hết là con nên tự biết!” Akako cười giòn tan. Akai chẳng chút thích thú gì cả.

Thế thì, vì sao? Vì sao con không thể điều khiển được cô ta? Vì sao trái tim cô ta con không thể đánh cắp?” Akai yêu cầu. Akako cười khì.

Vì con bé đó là con gái của hắn.”

Ai cơ?”

Kaitou Kid. Người đàn ông duy nhất Mẹ không thể điều khiển được.” Im lặng một hồi.

Kaitou Kid? Tên trộm vặt đó?” Akai nhăn mũi. “Không phải hắn đã chết lâu rồi cơ mà?”

Nhưng trước đó hắn đã kịp có một đứa con. Với cô ta... Con gái của Thanh tra Nakamori...” Akako cười thầm. “Hờ, Mẹ đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi...”

Mẹ đừng có tỏ ra vui vẻ thế được không, chuyện này là nghiêm túc đấy!” Akai hứ một cái. “Con muốn điều khiển cô ta!” Akako liếc nhìn cậu trai đang bức bối và sáp lại gần, nụ cười toe toét nếu to hơn có khi sẽ hỏng hết cơ mặt mất ><.

Mẹ biết cái cảm giác đó. Đây là kinh nghiệm của chính bản thân Mẹ. Con bé đó, con thấy không có gì đặc biệt phải không? Thế rồi khi con nhận ra mình không thể đánh cắp được trái tim cô ta, con lại càng muốn có nó. Lũ con gái khác không còn ý nghĩa gì với con nữa, con chỉ muốn có được đứa con gái này thôi. Nhưng con không thể đến gần cô ta được. Con sẽ cố thử mọi cách nhưng vô dụng cả. Vì thế con sẽ hận cô ta... Thậm chí muốn giết cô ta... Nhưng con không thể xuống tay với con bé đó. Và rồi con chợt nhận ra rằng có lẽ, mình không hận cô ta. Có lẽ cái con cho là hận thù lại chính là... Sự ám ảnh... Hay thậm chí là...tình yêu. Akako thật lòng ước rằng mình đã có thể nói cái suy nghĩ đó ra, nhưng cô không thể để con trai biết mình đã phải lòng kẻ con trai cô đã gọi là “tên trộm vặt” mới đó. Cô chỉ ngưng lại, môi hơi hé – khoảng dừng thay thế cho tất cả những lời muốn nói còn lại. Akai nhướng mày.

Mẹ còn muốn nói gì nữa à...?”

À...không.” Akako lắc đầu.

Hơ, Mẹ không điều khiển được Kaitou Kid không có nghĩa là con không thể điều khiển con bé đó. Có lẽ cô ta không giống bố mình thì sao!” Akai nói như tự trấn an mình. Những gì Mẹ đã nói với cậu... Cậu không thể nói là mình không hề cảm thấy như vậy đối với Aiko.

Aiko vẫn sững người trước cảnh tượng đám người chen chúc nhau, gần như giẫm đạp lên nhau chỉ để nhìn rõ cái gọi là Bảo tàng Đá quý. Tất nhiên, Sonoko đã sắp đặt bảo vệ và những lá chắn tạm thời xung quanh khu nhà, ngăn không cho lũ quần chúng cuồng loạn và thậm chí chính bản thân Kid xâm nhập. Chỉ một nhóm nhỏ được chọn và mời đến tham gia buổi khai trương. Aiko là một trong số đó – ông ngoại cô làm trong đội đặc nhiệm cơ mà. Cô đã biết trước. Đó là một lợi thế. Chính Sonoko đã để Kid tự do tự tại vào tòa nhà. Giờ thì tất cả Aiko cần là cơ hội để lủi đi. Không phải bàn cãi, Conan cũng được mời đến.

Mặc một chiếc váy đen tao nhã dài vừa tới gối, Aiko bước trên con đường (tựa như trải thảm đỏ vậy) hai bên là quần chúng cùng bà nội và ông ngoại mình. Aiko khá là vui thú khi thấy một em bé năm tuổi ngồi trên vai bố mẹ, đội mũ và áo choàng hẳn hoi, cầm một tấm biển có ghi “KAITOU KID LOVE”. Đứng trong đại sảnh của Bảo tàng Đá quý Suzuki, cô cảm thấy hơi lạc lõng giữa những vị khách sang trọng quý phái. Dù tứ phía chỉ có đá quý và đá quý nhìn cũng thật thích mắt. Aiko nhìn thấy Shinichi, chẳng khác nào James Bond với bộ vét hào nhoáng, và vợ anh Ran, quá hoàn hảo trong vai “bạn gái của Bond” với mái tóc dày và dài để xõa, váy và son môi rực đỏ. Họ đang nói chuyện với một cặp khách mời đứng tuổi, đứng cạnh là Conan không mấy quan tâm cho lắm và một cậu chàng da sẫm màu mà cô không quen. Conan tươi tỉnh hẳn lên khi nhìn thấy Aiko. Cô thấy cậu thì thầm gì đó vào tai cậu bạn, và cả hai chạy ra chỗ cô.

Chào!” Conan hớn hở.

Whoa, cậu mặc vét trông điển trai ra phết!” Aiko đáp. Conan hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu.

Cảm ơn... trông cậu cũng xinh lắm...” Conan mãi mới bật ra được. Tim Aiko lỡ một nhịp. Là cậu nghiêm túc hay chỉ đáp lại xã giao thôi vậy? Cô quay sang anh chàng “cột cháy”. “Cậu không định giới thiệu bọn tớ à?”

Hở? À, xin lỗi! Aiko, đây là Hattori Yuma. Hắn cũng là thám tử giống tớ đấy! Hattori, Kuroba Aiko.” Cậu chàng cười khì, chìa tay ra.

Rất vui được gặp cậu!” Yuma nói với chất giọng miền Kansai đậm đặc nhất Aiko từng biết.

“Rất vui được gặp cậu nữa!” Thế rồi Shinichi, Ran, một người đàn ông Aiko chỉ nhìn là ngay lập tức biết là ba của Yuma cùng một người phụ nữ cô đoán là vợ anh, Ginzou và bà cô gia nhập nhóm ba bạn trẻ. Sonoko bước lên giữa bục, tay cầm mic.

“Chào mừng quý vị đã đến với đêm khai trương của Bảo tàng Đá quý Suzuki!” Đám đông vỗ tay. “Tôi xin dám chắc rằng, đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời đối với quý vị!”

Đúng vậy, mình dám chắc là đêm nay sẽ có nhiều điều bất ngờ thú vị đây, Aiko cười thầm trong lòng.

Note: Trong tên AkaiAkako đều có chữ aka (赤) tức màu đỏ. Hãy lưu ý điều này ở tiêu đề chương 7 và các chương tiếp theo đây.

No comments:

Post a Comment