11 April, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 7

Chương 7 – Con trai của nữ phù thủy Đỏ

Khởi sự cho vụ đánh cắp sắp tới diễn ra đúng theo kế hoạch, bức thư được trao tận tay “khổ chủ” và được thông báo trên ti vi ngay chiều tối hôm đó. Tất nhiên là cả Aiko và Conan mỗi người đều dán mắt vào màn hình nhà mình, ai cũng cảm thấy nóng lòng. Cùng được đưa lên bản tin là một Suzuki Sonoko nảy lửa và đầy quyết tâm, đứng nghênh ngang ngay trước cổng bảo tàng như thách thức Kid; đứng cạnh là một Nakamori Ginzou đang giận tím mặt, vặn volume to hết cỡ mà chửi rủa Kid không chút xấu hổ. Aiko có hơi buồn vì hai người, một là cậu bạn thân nhất và một là chính ông ngoại mình, muốn tống mình vào tù. Nhưng cô chẳng thể làm gì được hơn. Đó là con đường mà cô đã chọn.

Vẫn nằm theo tư thế thường ngày – lăn lộn ra giữa sàn, tay ôm ghì chiếc gối Doraemon và xem kênh tin tức – Aiko chợt phát hoảng khi nhận ra một điều. Đêm khai trương – tức ngày mai – là ngày Valentine. Và cô vẫn chưa ngó ngàng gì đến ý tưởng làm chocolate tặng Conan. Vụ đánh cắp ngày mai đã được lên kế hoạch từ đầu đến cuối đến từng li từng tí, vậy mà một thứ đơn giản như chocolate mà cô cũng quên béng đi mất. Cuống cuồng, Aiko bỏ mặc chiếc ti vi vẫn đang bật cùng chiếc gối Doraemon; thầm rên rỉ, cô trượt xuống thành cầu thang cho nhanh để vớ lấy chiếc áo, rồi vội vàng khoác tạm nó qua vai. Ngay khi ngón tay vừa chạm đến nắm đấm cửa, cô phải khựng lại vì...

“Cái con bé này, giờ này cháu còn muốn đi đâu nữa hả?” người bà nghiêm nghị tay chống trên hông cất tiếng, khiến Aiko buộc phải quay đầu từ cánh cửa vừa hé lại.

“Đi mua chocolate ạ...” Aiko cười trừ, tay gãi gãi đầu. Mặc áo khoác đen và đội mũ len cũng đen nốt, trông cô như sắp đi trộm chứ không phải đi mua chocolate.

“Ăn đồ ngọt ban đêm ư? Không có chuyện đó đâu.” Bà giằng tay cô lại. “Cháu không được đi đâu hết!”

“Nhưng Bàààà!” Aiko nhì nhèo “Nó còn không phải là cho cháu mà!” Câu nói đó ngay lập tức khiến người bà khựng lại. Bà quay đầu, mắt sững sờ nhìn đứa cháu gái.

“Cho một đứa con trai?” Chẳng nhẽ lại nói dối Bà hay sao? Aiko gật đầu.

“Bà tưởng Bà đã bảo rồi cơ mà, Tuyệt Đối KHÔNG HẸN HÒ trước 20 tuổi!” Aiko lùi lại vài bước – bà cô với cái dáng đứng và vẻ mặt ấy chẳng khác nào một tấm biển thép di động to đùng đoàng đang hét ầm lên “KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP TỪ PHÍA GIA ĐÌNH!”

“Mai là Valentine rồi nên cháu phải đi mua tomo-choco tặng Conan!” Đúng là tặng Conan thật, nhưng một nửa câu vẫn là nói dối.

“Conan-kun? Cậu nhóc nhà Kudou đó hả?”

“Vâng, chỉ là Conan thôi mà! Không phải bạn trai hay gì hết! Tomo-choco! Nhé bà nhé?” Aiko chắp tay. Bà cô suy nghĩ một hồi, rồi thở dài, đảo mắt.

“Thực ra thì cũng chẳng thế nói không được...”

“Cảm-ơn-Bà!” Aiko ngân nga, đã đi quá nửa qua đường vườn ở sân trước.

Khá là khó khăn để tìm được một cửa hàng vẫn còn mở cửa đến giờ này, nhưng may mắn là Aiko đã chớp được một hiệu bánh gần nhà sắp đóng cửa trong tích tắc. Cửa hiệu đóng lại, Aiko rảo bước về nhà, tay ôm đầy một bịch nguyên liệu làm chocolate. Mới chỉ một vụ đánh cắp thôi mà cô đã khó có thể tách rời cuộc sống của mình và thân phận Kid. Cô rón rén bước qua hành lang. Bà cô vẫn đang dán mắt vào một bộ phim truyền hình, và yên tâm là, lần nào như thế cũng không tài nào rời ra được. Aiko lướt vào bếp, đổi trang phục “si đèn đèn” của mình bằng một chiếc tạp dề sọc trắng – hồng. Cô buộc tóc cao lên, xắn hai ống tay, nắm tay lại và khẽ hạ quyết tâm “Được rồi, giờ thì làm nào!”

Aiko nhìn, và nhìn vào đống nguyên liệu trước mặt mình. Đến tận bây giờ cô mới ớ ra là mình chẳng biết một tí gì về cách làm chocolate cả. Không vắt óc nghĩ ngợi được cái gì, Aiko bắt đầu phát hoảng lên. Lẽ ra cô đã phải nghĩ trước việc đó chứ nhỉ. Trấn tĩnh lại và quyết định rằng, đâm lao thì phải theo lao thôi, cô bắt tay vào làm.

Chung quy thì Trung học phổ thông Teitan có vẻ như đang lờ đi ngày lễ Valentine. Tất nhiên, con gái ai cũng bận bịu nào chocolate nào thiệp và Aiko đã thấy kha khá nhiều người đã thành cặp, nhưng bản thân tòa nhà thì chẳng có gì khác biệt trừ việc hành lang sực nức mùi chocolate. Không trang trí hay cờ hiệu biểu ngữ gì cả. Valentine là do học sinh sinh viên tự tổ chức, không phải việc của nhà trường. Có vẻ như đó là “triết lý” của trường Teitan. Aiko ôm ghì hộp chocolate vào nghĩ mà tâm trạng căng như dây đàn. Mới đây thôi mà tim cô đã muốn nhảy ra ngoài lồng ngực trước ý nghĩ Conan sẽ từ chối. Lấy hết sức bình sinh, cô xua những ý nghĩ tiêu cực đó đi. Cô gặp ngay Kaede ở ngoài hành lang.

“Chào Aiko-chan!” Ngay tức thì Kaede đã dòm thấy chiếc túi trên tay Aiko. “Cái đó là cho Conan-kun à?”

“Ừ.” Aiko mỉm cười.

“Thật không đấy? Vì nó chẳng giống tomo-choco chút nào.” Kaede sáp lại gần, cố nhìn cho thật rõ. Aiko nhanh chóng giật nó ra khỏi tầm nhìn của cô bạn và giấu sau lưng.

“Thật mà! Tớ đảm bảo!” Aiko cười trừ. Kaede trông không mấy tin cho lắm nhưng cũng không nói gì thêm. “Cậu đã quyết định tặng ai chưa?” Kaede cười và lắc đầu.

“Chưa.” Hai cô nữ sinh tiến đến cửa lớp. “Nhưng trong lớp hôm nay có một người mà bạn nào cũng đem chocolate ra tặng.” Aiko nghiêng đầu, đưa tay với tới nắm đấm cửa.

“Thật à, là ai vậy?”

“Nam sinh mới.” Aiko mở toang cửa – đập ngay vào mắt là anh bạn “nam sinh mới” bí ẩn. Aiko nhìn ra ngay vì sao cậu lại là tâm điểm của sự chú ý (hay đúng hơn là tặng chocolate). Cậu ta ngồi trên bàn, quanh chân là một tá con gái với ánh nhìn như sùng bái thần tượng. Mái tóc dày đỏ chói hơi che đi đôi mắt màu mận. Không phải mắt người châu Á. Cậu nam sinh cao ráo và đẹp trai hơi cười và lịch sự nhận chocolate ùn ùn chìa ra từ đám con gái. Aiko nhìn và nhìn. Trong khi con gái trong lớp ai cũng phải lòng cậu, Aiko một chút rung động cũng không.

“Cậu ta là ai thế?” Cô quay sang Kaede, cô bạn cũng đang mơ mộng tận đẩu tận đâu, mắt thẫn thờ nhìn cậu bạn mới đầy ước ao.

“Ha...” À!” Kaede cuối cùng cũng “trở về Trái đất”. “Là Koizumi-kun...Koizumi Akai-kun. Đẹp trai quá nhỉ?” Aiko cau mặt, thè lưỡi chê bai.

“Không phải tuýp tớ thích.”

“Hả?” Kaede nhìn Aiko cứ như cô vừa nói ra một điều tuyệt tuyệt cấm kị. “Nhưng mà cậu ấy...cậu ấy thật là hoàn hảo! Tớ thật hối hận vì đã không mang theo chocolate hôm nay!” Đột nhiên Kaede chẳng giống ngày thường chút nào, nói năng quá bạo dạn sao với tính cách hướng nội và lịch sự của cô. Chẳng nói chẳng rằng, Kaede vụt chạy đi và gia nhập đám fangirl đang hò hét điên cuồng, tranh giành lấy sự chú ý của Akai. Aiko thở dài và ngồi vào chỗ. Conan vẫn chưa đến. Cô quay quay gói chocolate trong tay. Có lẽ ý tưởng này không mấy hay ho cho lắm. Bất thình lình cô nhận thấy Akai đang nhìn mình chằm chằm. Cô quay đi vài giây rồi quay lại. Không, đúng là cậu ta đang nhìn cô. Chính xác hơn, là gói chocolate trong tay cô. Cậu ta ném cho cô một cái nhìn như thể muốn cô xuống địa ngục ngay tức khắc. Ánh mắt cậu như xuyên thẳng qua người khiến Aiko lạnh buốt sống lưng. Có chuyện gì với cậu ta vậy? Cánh cửa trượt mở. Conan đến ngồi cạnh cô.

“Chào buổi sáng!” Aiko cười căng thẳng, lẹ tay ấn gói chocolate vào hộc bàn. Conan nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Chào buổi sáng!” Cậu cười và khoe cô một túi bóng rõ to. “Hôm nay tớ được tặng nhiều chocolate lắm nhé.” Cậu khì khì. Tim Aiko rơi toẹt xuống lòng đất sâu tới 15 mét.

“Thế à...” Aiko chợt ngây ra.

“Hửm? Cậu có sao không?”

“À, không có gì đâu!” Cô cười. Conan liếc qua vai Aiko.

“Cậu ta mới hả?”

“Hừm, Koizumi Akai. “Nam châm hút gái” mới của lớp mình.”

“À, ra là thế. Aiko làm chocolate cho cậu ta đúng không?” Conan trêu. Dù là trêu thôi, nhưng cậu thầm mong là không phải vậy. “Tớ biết là có chuyện mà!” Aiko hua tay liên hồi, mặt chuyển tím.

“Không! Không không không không không! KHÔNG! Không phải cho cậu ta!”

“Thế nào cũng được...” Conan cười rinh rích, lôi từ trong cặp ra một cuốn Sherlock Holmes. Chợt cậu ngưng lại. “À đúng rồi, hộp Pocky giri-choco của tớ đâu nhỉ?” Aiko lạnh toát.

“A...hahaaa... Cái đó hả! Ừ nhỉ!” Aiko luồn tay xuống hộc bàn. Gói chocolate ngay dưới đầu ngón tay. Mau tặng đi! Nếu không tặng cậu ấy ngay lúc này, mi sẽ chẳng bao giờ làm được đâu! Cô kéo nó ra một chút. Không... cô không làm được. Gói chocolate trở về chỗ cũ. “Tớ quên nó ở nhà mất rồi!” Aiko bịa cớ. Tim Conan như muốn rơi xuống đất. Chưa một lần nào cô quên. Trong suốt những năm tháng họ quen biết và trở thành bạn bè. Chưa một lần nào. Cậu quay mặt đi, vờ như đang đọc cuốn tiểu thuyết để che giấu đi sự thật là mình muốn phát khóc. Cậu không hề biết là Aiko cũng đang trong tình cảnh như vậy.

“Thế ư...” Cậu cất tiếng, và không nói thêm gì nữa. Aiko thở dài não nề và gục sấp mặt xuống bàn, răng ghì lên môi. Bầu không khí trở nên nặng trịch, cắt ngang luồng khí ngọt ngào của ngày lễ. Đột nhiên Aiko cảm thấy một bàn tay đặt lên vai. Cô hoảng hồn khi nhận ra nó là của Koizumi Akai. Hướng về phía cô là hàng tá ánh mắt hình viên đạn cộng thêm một tiếng sửng sốt từ Conan.

“Tôi để ý là cậu có chocolate dưới ngăn bàn.” Akai cười ngọt xớt. Aiko sợ phát khiếp. Sao cậu ta lại phải đến và chỉ ra cho cả lớp như thế! Sự thất vọng giấu kín trong Conan như muốn nuốt chửng con tim đang thổn thức của cậu. Cuối cùng thì cô cũng có chocolate... cho người con trai khác. Akai vẫn vừa cười vừa nhìn cô.

“Nó là dành cho ai?” Cậu hỏi.

“Không ai cả...” Aiko đáp khẽ.

“Tặng cho Akai-sama!” Một cô gái nào đó trong đám đông hét lên.

“Đúng đấy, không đứa con trai nào khác xứng đáng cả!”

“Mau tặng cho anh ấy!”

Aiko nhìn quanh bối rối. Giờ thì cả đám con gái đều đồng thanh “Tặng đi! Tặng đi! Tặng đi!” Akai vẫn đứng đó với nụ cười ngọt xớt. Trong cái cười đường mật đó Aiko chỉ thấy có nọc độc. Cô quay đi.

“Không!”

Cả phòng học im bặt.

“Nó không dành cho cậu!” cô hùng hồn tuyên bố. Akai điếng người.

Mình không... điều khiển được cô ta?

No comments:

Post a Comment