20 March, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Mở đầu

Mở đầu

Bị ném về phía sau, đầu Kaito đập mạnh xuống sàn. Anh thở dốc, máu liên tục rỉ ra từ khóe miệng. Họng súng đang dí chặt vào đầu anh. Điều cuối cùng còn có thể lướt qua tâm trí là nụ cười của vợ anh... và con gái anh. Một tiếng nổ. Viên đạn găm vào anh. Anh không còn cảm thấy gì hết. Bóng áo đen chầm chậm đứng dậy, tra lại súng vào bao và quay đi, để lại Kaito nằm đó như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Đã gần nửa đêm. Aoko đang nửa muốn đi báo tin có người mất tích. Anh đã từng về muộn đôi lần, nhưng đâu có bao giờ muộn như thế này. Anh đang ở đâu?

Mẹ?” Aoko giật mình quay lại. Tối đó cô đột nhiên thấy lòng vô cùng bất an. Một cô bé mặc bộ đồ ngủ xanh lơ đứng cạnh cửa vẻ ngái ngủ, một tay dụi dụi mắt, một tay vẫn cầm con gấu bông. “Ba đã về chưa ạ?”

Ba sẽ về nhanh thôi, con yêu. Về giường đi con.” Aoko nói, nghe như muốn tự an ủi chính mình.

Nhưng con chưa thể ngủ được nếu Ba không ôm con một cái,” cô bé che miệng ngáp - không có vẻ gì là đã thao thức nãy giờ. Chợt có tiếng chuông reo.

Ôi, ơn trời...” Aoko tự nhủ. Cô lao ra cửa, đứa con gái chín tuổi nhanh chân ra theo. Tim cô như ngừng đập trước ánh đèn cảnh sát xanh đỏ chói lòa. Một cục nghẹn trong họng. Không thể nào...

Con yêu, lên trên nhà đi...” Aoko nói với con, giọng run rẩy.

Nhưng...”

Mẹ xin đấy, mau về giường đi.” Aoko khóc. Con cô tỏ ra giận dỗi, nhưng cũng chiều theo ý mẹ. Aoko đưa tay quệt vội nước mắt và ra mở cửa. Một nhân viên cảnh sát.

Kuroba-san?”

Aoko gật đầu.

Tôi rất tiếc vì điều này nhưng... Chồng cô đã qua đời. Anh ấy bị bắn.” Quanh Aoko, mọi thứ như chết lặng. Cô không biết gì nữa – cả thế giới của cô đã đóng thành băng và vỡ vụn thành từng mảnh. Nước mắt, không kiềm chế được, cứ tuôn trào thật nhanh... Aoko đưa tay lên miệng, lắc đầu quầy quậy.

Không...không thể nào...Làm ơn...đừng...”

Tôi rất tiếc...Nhưng cô cũng phải lên đường cùng hắn...”

C-Cái gì?” Chưa kịp nói thêm lời nào, có thứ gì đã xuyên qua lồng ngực cô, khiến cô như ngạt thở. Kinh hoàng kêu lên, cô giật lùi lại vài bước, ngón tay sượt qua tường. Nhìn xuống, tất cả cô thấy là đỏ và đỏ. Một cột máu phun ra từ vết đạn há miệng – và viên cảnh sát rút ra một khẩu súng lục vô thanh từ trong túi áo vừa thủng một lỗ.

Không...” Aoko thở hắt ra, gục ngã xuống sàn. Tên cảnh sát cười, ra hiệu cho người đàn ông không thấy mặt đứng đằng sau.

Ả ta đã được chăm sóc cẩn thận.” Hắn nói khẽ với kẻ phía sau mình. “Lên thiên với thằng chồng rồi.” Tên giấu mặt cười khỉnh.

Dọn dẹp chỗ này đi, tao sẽ xử lý cái xác.”

Rõ, thưa Đại ca.”

Aoko cứ nhạt nhòa dần. Đến với vòng tay của chồng mình.

Xin lỗi con...Aiko...”

No comments:

Post a Comment