13 March, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #25

#25: Phía cuối hội trường
Họ phải tham gia buổi thuyết giảng. Nhưng không ai bắt họ phải tập trung, đúng không?

Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Heiji ngẩng lên khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. “Tớ đang tự hỏi cậu có đến không đấy.”

Tớ đâu có được lựa chọn,” Shinichi đáp, ngồi thụp xuống chiếc ghế trống cạnh hắn; may mắn là họ ngồi ở gần cuối giảng đường. “Nhưng mà, có lẽ cũng chẳng tệ lắm đâu. Nếu có thì...ờ, đành tự tìm trò giải trí vậy.” Anh cười thầm khi thấy hắn khụt khịt mũi.

Một điều luật mới đã được ban ra, buộc tất cả các thám tử tư phải chấp hành. Tất nhiên là có một loạt lý do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là: tuy một lượng lớn trong số họ rất tài năng và chuyên nghiệp (như Heiji và Shinichi chẳng hạn), không ít người làm việc quá bất cẩn hay thiếu hiểu biết về các quá trình khám nghiệm. Thậm chí một số còn dính dáng đến vụ án nữa.

Để giải quyết tình hình, điều luật mới yêu cầu họ phải có bằng cấp và chứng nhận tham gia các cuộc hội thảo, nhằm đảm bảo mọi thám tử tư ở Nhật Bản nắm được vấn đề, đồng thời biết cách hợp tác với cảnh sát; hơn nữa, nó còn loại bỏ những người không đủ tiêu chí để đứng ra gánh vác công việc.

Hai cái tên Kudo Shinichi và Hattori Heiji đã không còn lạ lẫm gì nữa, kể từ khi họ mới chỉ là hai chàng thiếu niên. Họ nằm lòng mọi vấn đề trong buổi thuyết giảng như chính tên họ vậy. Điều đó đối với họ dễ như trở bàn tay. Nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, và nếu muốn tiếp tục sự nghiệp thành đạt của mình thì họ đành phải tuân thủ và chịu đựng nó thôi.

Họ ngồi đó nói chuyện trong khi chờ cái “màn trò” này bắt đầu. Nhiều người bước vào đã chào họ rối rít; nhìn vào danh tiếng của họ thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Họ nhận ra nhiều thám tử đã từng gặp ở các vụ án hay buổi họp trước kia, nhưng cũng khá nhiều người họ chưa biết. Khi Mouri Kogorou tiến vào, ông chỉ vẫy chào họ chứ không tiến tới gần; hiển nhiên thôi, chẳng phải ông đã gặp con rể mình suốt ngày đó sao. Lại có một chàng trai trẻ dừng lại bắt tay họ, ánh mắt tràn đầy sự thần tượng.

Khi cậu tiếp tục tiến đi tìm chỗ ngồi, Heiji quay sang anh bạn mình với một nụ cười nửa thấy hứng thú. “Cậu có nghĩ bọn mình là lý do cậu ta dấn thân vào nghề này không?”

Có thể,” Shinichi đáp, “Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta kém cỏi.” Vị thám tử lừng danh miền Đông ngồi lại xuống ghế. “Kazuha-san thế nào rồi? Cả cậu nữa? Sắp làm đám cưới chưa?”

Heiji hơi đỏ mặt. “Cô ấy đang phát khiếp lên kia kìa. Tớ nghĩ cô ấy sẽ loạn trí mất nếu mà mẹ tớ không có ở đó để dàn xếp mọi chuyện. Dù vậy, tớ hoàn toàn yên tâm để họ lên mọi kế hoạch. Tớ chỉ can thiệp nếu được yêu cầu thôi. Cái cách ấy mà, dù có vấn đề gì thì Kazuha cũng chẳng trách tớ được. Tớ có làm gì đâu.”

Nghe xong, Shinichi cười. “Tớ phải thừa nhận là tớ và Ran để mẹ cô ấy lo liệu gần hết mọi thứ. Eri-san là một người vô cùng chu đáo và khéo sắp đặt mọi việc... cộng thêm việc cả tớ và Ran mải yêu nhau quá nên chẳng nghĩ được cái gì hữu dụng cả. Thế là bà ấy đứng ra thôi. Nếu mà không có bà ấy, có khi đến vụ tiếp khách cũng chẳng lo xong được.”

Bà chị thế nào rồi?” Heiji hỏi; dù họ đã trưởng thành, hắn vẫn gọi Ran bằng cái biệt danh thân mật từ hồi họ mới gặp mặt thời niên thiếu. “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

Bác sĩ nói cô ấy sẽ phải cố gắng thêm khoảng hai tuần nữa. Còn sau đó thì đứa bé có thể ra đời bất cứ lúc nào.”

Phấn khởi không?”

Có mà sợ muốn chết.”

Tớ hiểu.”

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn khi ánh đèn mờ dần, một người đàn ông mảnh người để ria tiến lên bục. “Xin mọi người chú ý cho ạ. Xin hãy tìm cho ngồi của mình.” Có tiếng lục xục khi những người vẫn đứng ở lối vào đi tìm ghế trống.

Khi tiếng ồn lịm dần, buổi thuyết giảng bắt đầu. Phát thanh viên đầu tiên đang thảo luận về những công việc phải làm trước hiện trường: đeo găng tay, thu giữ bằng chứng, thẩm vấn các nhân chứng, vân vân và vân vân. Nói cách khác, họ đang giải thích những điều Shinichi và Heiji đã nằm lòng từ thuở bé tí và đã áp dụng chúng liên tục suốt những năm tháng niên thiếu.

Chẳng cần phải nói, chẳng ai trong hai người chịu tập trung cả. Đây chỉ là hình thức. Tất cả những gì họ muốn làm chỉ là điền vào đống giấy tờ, nhận chứng chỉ và biến khỏi đó. Đáng tiếc thay, đấy là công việc cuối cùng trong lịch trình, thế nên đành phải ngồi chờ thôi.

Trong khi người phát thanh viên chuyển sang slide tiếp theo với một đống gạch đầu dòng và giải thích bài bản cách thu thập chứng cớ, Shinichi thấy có gì đó trên bàn chạm vào tay mình. Anh nhìn xuống và thấy Hattori đã đẩy một cuốn sổ vào tay mình để gây sự chú ý. Mặt khác, mắt Heiji vẫn “hoàn toàn” chăm chú nhìn lên phía khán đài.

Shinichi kéo cuốn sổ về phía mình và nhìn xuống nó. Góc trên của trang giấy nguệch ngoạc câu Chán muốn chết!. Kèm theo đó cũng lại một bức hình nguệch ngoạc vẽ một cái mặt đang ngái ngủ, cộng thêm vài ba tiếng ngáy.

Anh cố nhịn cười và cầm bút mình lên, viết Có cần thiết phải độc địa như thế này không? Hay đây là sự tra tấn được cấp giấy phép? Và vẽ một bức hình không kém nguệch ngoạc về một cái người hình que quất quất roi rồi đẩy nó lại trên bàn.

Heiji khẽ cười và tiếp tục. Có thể họ nghĩ bên ngoài có quá nhiều thám tử và cần phải cắt bớt số dư thừa? Chắc chắn là họ đang có âm mưu gì đó.

Một cái cười nửa miệng. Tớ vẫn bó tay tại sao chúng ta không được miễn vụ này. Chúng ta đánh bại Tổ chức Áo đen rồi. Họ còn muốn gì ở chúng ta nữa?

Heiji viết đáp lại, Thử nghiệm thuốc chữa mất ngủ mới chăng?

Kudo và Hattori đã dùng chúng! Các bạn cũng nên thử! Shinichi ngoáy tít lên, cố mà không cười ra tiếng. Thật tình, thế này là quá trẻ con, và hai người trông còn giống hai cậu học sinh cấp III trong lớp học hơn là hai thám tử lâu năm trong nghề ở buổi hội thảo. Nhưng mà...nó hay ho thế nào ấy.

Lần này, Heiji đáp lại bằng một bức vẽ to tướng, gồm vài ba anh chàng người que ngủ khò và một tên trên đầu có hai sừng đang cười the thé bên cạnh họ. Trong khung thoại, hắn nói gì đó về chuyện làm bá chủ thế giới, blah blah blah...

Vì một lý do nào đó, nó đã làm nên chuyện. Shinichi cười phá lên, và khi cả hội trường (tính cả người phát thanh) im bặt và ngạc nhiên nhìn anh, anh phải nhanh chóng giả tảng như mình đang ho sặc sụa. Dù gì đi chăng nữa, anh cũng là Kudo Shinichi. Một thám tử chuyên nghiệp lừng danh và đáng kính trọng. KHÔNG phải tuýp người cười sằng sặc giữa những lúc như thế này.

Heiji lập tức ứng biến, đứng dậy và xua xua tay. “Xin lỗi mọi người, tôi nghĩ cậu ta bị nghẹn.” Hắn tiện tay gập cuốn sổ lại, nắm lấy tay Shinichi và lôi cả hai ra ngoài hành lang, nơi họ có thể tha hồ mà cười trước khi trở vào trong.

Có lẽ ngày hôm ấy cũng chẳng đến nỗi tệ như họ nghĩ. Ít nhất thì người này cũng có thể giải trí cho người kia.

No comments:

Post a Comment