16 March, 2011

Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji – Drabble #30

#30: Theo dòng thời gian
Chúng ta đã đi được một chặng đường dài rồi, phải không?

Có những kỷ niệm thường đọng lại giữa những người bạn từ thuở thiếu thời. Đó là kỷ niệm về những trò chơi cùng nhau, những bộ phim hoạt hình xem chung, những chiếc bánh quy ăn vụng, những thứ đồ chơi tranh giành lẫn nhau, những lần cãi nhau ỏm tỏi mà quên béng ngay sau dăm phút. 

Đó là kỷ niệm về sân chơi, về những cuộc phiêu lưu trên hố cát, về những lời bông đùa các cô cậu bạn đồng lứa có “những con rận kỳ bí”(*), về những lần đẩy nhau xuống cầu trượt (mà đầu đi tiên phong), về những lần thi xem ai vươn ghế đu xa hơn, về những lần chống lại bọn hay bắt nạt ở sân chơi và hậu quả là về nhà đầu toàn cát là cát.

Đó là kỷ niệm về những năm tháng lớn lên cùng nhau – hiểu theo bất cứ nghĩa nào.

Kudo Shinichi và Hattori Heiji không có kỷ niệm nào như vậy, trừ điều cuối cùng. Họ gặp nhau khi còn học cấp III (nói là như thế) – có nghĩa là gặp nhau khi đã gần đến tuổi trưởng thành. Ngày ấy, Kudo còn bị giam cầm trong bản thể bảy tuổi của chính mình, giấu mình khỏi những kẻ muốn trừ khử anh.

Nhưng thật lạ lùng, trong cái rủi còn có cải may, chính tình cảnh đó đã khiến họ trở thành bằng hữu. Hattori biết được bí mật của anh, và vì lẽ đó mà Kudo, không còn lựa chọn nào khác, phải đặt niềm tin vào hắn. Và từ khởi đầu chẳng mấy gì tốt đẹp ấy, một tình bạn đã nảy sinh và vẫn tồn tại ngay cả khi Kudo đã trở về với hình dáng cũ.

Vậy là họ cứ dần trưởng thành, mọi thứ cũng thay đổi theo dòng thời gian...

-o-

Sau khi bị bắt quả tang ăn vụng quá nhiều, Heiji và Shinichi bị các bà vợ – đang nửa muốn nổi điên lên – cấm tiệt không cho vào bếp. Ran và Kazuha không hề hài lòng với “hành vi trẻ con” của các ông xã nhà mình – thế là họ bắt hai người phải đi chỗ khác cho đến khi bữa tối sẵn sàng.

Hai người đành miễn cưỡng đi ra con đường lát gỗ dọc quanh biệt thự nhà Hattori – một ngôi nhà xây theo phong cách truyền thống. Họ chọn chỗ ngồi có thể quan sát cả bốn đứa trẻ (đủ mọi lứa tuổi) đang chơi đá bóng trong sân.

Con cậu trông được ra phết,” Heiji cất lời, nhìn cậu nhóc mười bốn tuổi Conan tung hứng bóng một cách chuyên nghiệp trước khi đá sang cho Yukari, con gái lớn của Heiji vừa tròn mười ba tuổi.

Nó là cực kỳ trên sân cỏ đấy,” Shinichi gật đầu, nói đầy tự hào. “Ít nhất là nó có cái đó từ tớ. Nhưng chủ yếu là thừa hưởng trí óc từ mẹ nó.” Ngừng lại, anh hơi cười. “Con cậu cứ hàng đàn hàng đống ra ấy nhỉ?”

Ôi, im đi,” Heiji đáp lại. Hắn quay lại phía lũ trẻ... và cau mày. “Nhìn kìa...”

Hắn đang nhắc đến chuyện chẳng biết vì lý do gì, Yukari đang cười thật tươi và xoa đầu Conan khiến tóc cậu rối bù. Và Conan cũng chẳng hề tỏ ra phản đối cử chỉ đó cả – dù có lẽ hiếm có cậu bé nào lại khó chịu trước sự thân mật của một cô bé xinh xắn như thế. Sự thật là, chỉ mới một sáng vài tháng trước, Conan mới chịu công nhận – dù vẫn rụt rè trước mẹ mình – rằng cậu nhận ra con gái thật dễ gần. Trong khi đó, hai nhóc út ít nhà Hattori đang nằng nặc đòi chơi tiếp.

...hơ, thú vị thật đấy,” Shinichi cho một câu cộc lốc.

Heiji ném cho anh một cái nhìn viên đạn (xịt!), khoa khoa ngón tay và gầm gừ, “Cậu bảo con trai cậu tránh xa con gái tớ ra, nghe không hả?”

Giờ thì Shinichi cười thành tiếng. “Bảo con gái cậu tránh xa con trai tớ ra! Như thế thì thế nào?”

Đến lượt Heiji khúc khích. Hắn lại quan sát lũ trẻ con đã tiếp tục trò chơi – Tomoe đang đuổi theo bóng sau khi đã đá hụt ra ngoài. “Cậu nghĩ thế nào? Nghiêm túc đấy nhé. Nếu Conan-kun và Yukari thực sự sẽ có gì đó?”

Tớ nghĩ là chúng còn quá nhỏ để phải lo về chuyện đó. Chúng mới có mười ba mười bốn tuổi thôi mà – dù có gì đi chăng nữa thì cũng phải mất vài năm mới trở nên nghiêm túc được,” Shinichi nói. “Và rốt cuộc thì, quyền quyết định vẫn là ở chúng.”

Nhưng liệu cậu có hài lòng không?” Heiji hỏi. “Tớ đang hỏi cậu nghĩ gì cơ mà.”

...ừ thi, nếu một ngày nào đó chúng lấy nhau, tớ và cậu sẽ thành thông gia. Và tớ phản đối cả hai tay hai chân luôn,” Shinichi đáp, vẻ mặt hoàn toàn tưng tửng.

Đấy là lý do vì sao tớ không muốn chơi bài với cậu.”

Hattori, cậu thừa biết là tớ không có tí gen hài hước nào trong người mà.”

Cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn khi quả bóng lăn tới chân Shinichi. Anh đang định đá lại cho bọn trẻ (hàng năm trời anh chưa tập lại, nhưng đá bóng quanh sân với Conan đã giúp anh duy trì khá tốt khả năng của mình) thì thấy cô con gái nhà Hattori bé nhất đang lon ton đuổi bóng; chị bé đang hô hào cổ vũ cho bé bắt lấy bóng.

Thôi không đá bóng về phía nhóc tì hai tuổi nữa – nếu nhắm nhầm có thể gây ra trọng thương – anh nhặt nó lên và đưa ra cho bé. “Của cháu đây, Midori-chan.” Bé với ra và vòng đôi tay tí hon của mình quanh quả bóng, khoe cho Shinichi và ba mình một nụ cười thật to (không phải nói, chắc chắn thừa hưởng từ ba bé) rồi quay và chạy lại thật nhanh chỗ các anh chị trên đôi chân bé nhỏ của mình.

Shinichi liếc nhìn Hattori; thấy vẻ mặt của hắn, anh cất tiếng. “Đúng là công chúa bé nhỏ của ba có khác.” Cũng chẳng trách hắn được – cô con gái này đối với hắn quả là vô giá.

Tớ không thừa nhận gì đâu đấy.”

Chính thế nên tớ mới nói với Ran là bọn tớ sẽ không sinh con gái đâu.”

Cuộc nói chuyện trùng xuống, chỉ đôi lúc có tiếng cười reo của lũ trẻ phá vỡ sự im lặng. Mùi thơm từ cửa sổ nhà bếp báo hiệu một bữa tối ngon miệng sắp nấu xong.

Này, Kudo?” Heiji lên tiếng sau hồi lâu.

Hửm?”

Cậu có bao giờ nghĩ chúng ta lại trở thành thế này không?” hắn hỏi. “Ý tớ là, khởi đầu chả mấy gì tốt đẹp, những giờ chúng ta lại là những ông bạn lâu năm đang ngồi ngắm nhìn con cái.”

Thật lòng nhé? Không đâu,” Shinichi đáp thẳng. “Nói thật, hồi đấy tớ hơi bực vì cậu đã lật tẩy tớ, và lúc đầu tớ phải tin cậu vì hoàn cảnh ép buộc. Và tớ không thích mình không làm chủ được tình cảnh của chính bản thân – cái đó không phải bí mật gì hết. Cho đến khi tớ mở lòng với cậu... tớ phải nói là cái khung cảnh ngay lúc này vẫn có gì đó không ổn.”

Heiji thực sự ngạc nhiên. “Vì sao cơ?”

...Tớ cảm giác là mình phải đang cầm bia trên tay chứ.”

Đáp lại là một tiếng cười vừa vui vẻ vừa thở phào nhẹ nhõm. “Có trong tủ lạnh đấy. Chúc may mắn lách qua được Kazuha. Tớ thề là phụ nữ chả khác gì cún giữ nhà đâu.”

Ấy mà cậu phải lòng cô ấy.”

...ừ.”

Và cưới cô ấy.”

Ừ.”

Và có ba đứa con với cô ấy.”

Rồi rồi, thế là hiểu rồi.”

...Hattori?”

Hả?”

...chúng ta thật sự là tri kỷ của nhau, phải không?” Shinichi ngẫm nghĩ. “Đã như thế ngay từ ngày đầu tiên rồi.” Câu đầu tiên không mấy đáng ngạc nhiên so với câu thứ hai. Dù có là một thám tử tài ba, anh vẫn thường gặp khó khắn khi ứng xử trước mọi người, và điều đó bộc lộ rõ nhất ngay lúc này đây.

Ừ... thì đấy.” Heiji đáp. Hắn im lặng một hồi, rồi chợt cười khúc khích. “Bộ đầu cậu vẫn cứng như đá thế hả?”

Tớ không biết,” Shinichi đáp cộc lốc. “Để tớ đâm nó vào mũi cậu xem, biết đâu lại có kết quả.”

Xuống địa ngục đi rồi hãy tính.”

Ê, đừng có nói thế trước mặt lũ trẻ,” Shinichi giả vờ cảnh báo, “Không tớ sẽ mách Kazuha-san đó.”

Nói với em gì cơ?”

Cả hai người ngước lên và thấy Kazuha đang đứng trước cửa nhà với một nụ cười. “Bọn anh có ngoan không?”

Có, thưa phu nhân!” Heiji đưa tay giả vờ thi lễ.

Chỉ khi nào Ran ở trong tầm nghe thôi,” Shinichi đùa, khiến Kazuha cười vang. Giữa họ vốn khởi đầu chẳng mấy gì tốt đẹp, nhất là vụ việc Conan. Nhưng sự kiên trì của Heiji đã xen vào, khiến họ dần dần rồi cũng trở thành bạn tốt.

Ừm, bữa tối gần xong rồi đấy,” cô hớn hở, “Các anh có thể gọi bọn trẻ vào không?”

Khỏi lo. Xem đây,” Shinichi chụm tay quanh miệng. “Conan! Ăn tối!”

Có tiếng nổ âm thanh nghe như vật nào đó đã vượt cả vận tốc ánh sáng, và một giây sau tóc ba người họ rối bù. Cộng thêm việc cậu nhóc đang được nhắc tới thì chẳng thấy đâu. Kazuha chớp chớp mắt. “Đấy... là cái gì vậy?”

Shinichi cười khì. “Con trai anh đó. Cứ nhắc đến đồ ăn trước mặt lũ con trai đang lớn này đi, cho bọn nó đi thi chạy chắc chắn giành giải đặc biệt. Đói hay no ảnh hưởng đến toàn bộ những nhân tố khác. Hiện tại thì, Conan là một cái “thùng không đáy” biết đi – lúc nào cũng kêu đói.”

Các con!” Heiji gọi. Chúng đã nghe thấy tiếng Shinichi gọi Conan; Yukari đang bế Midori lên và đi cùng Tomoe về nhà. Sau khi bọn trẻ đã vào nhà cùng với mẹ chúng, hai người họ ngồi lại đó lâu hơn một chút.

Chúng ta đã đi được một chặng đường dài rồi, phải không?” Shinichi lên tiếng.

Cậu hơn là tớ,” Heiji sửa lại, “Hồi đấy cậu vẫn là một nhóc cũn cỡn. Nhưng đúng đấy. Chúng ta đã lớn lên...”

Cuối cùng cũng bắt cậu vỡ lẽ ra là cậu yêu Kazuha-san...”

Và cậu tiến thêm bước nữa với Bà chị...”

Rồi kết hôn...”

Có con...”

Trở thành những thám tử lừng danh...”

Và giờ vẫn chưa thít cổ nhau.”

Shinichi đứng dậy. “Và cậu vẫn không đá bóng nổi dù chỉ một quả..”

Và cậu cũng chẳng bắt chước nổi giọng Osaka hẳn hoi đủ để mà kiếm sống,” Heiji đáp, cũng đứng lên.

Họ đã cùng nhau trải qua bao chuyện từ lần gặp mặt kì lạ đó, đối mặt với hết thử thách đời thường cho đến những thử thách nước sôi lửa bỏng, và cả những chuyện không-phải-ngày-thường-vẫn-xảy-ra, như đánh gục Tổ chức Áo đen. Và giờ họ ở đây.

Được rồi, sến chảy nước quá đi đấy,” Heiji nói với giọng điệu thường ngày. “Tớ đói mềm người rồi đây này.”

Chẳng cần thêm một lời nào nữa. Và hai vị thám tử đi vào trong nhà cùng ăn tối với gia đình họ.

(*)"Những con rận kỳ bí": trong nguyên tác là "mysterious cooties". Đây là một trong những quan niệm phổ biến của trẻ con nước ngoài (có lẽ là ngoài châu Á). Một đứa trẻ sẽ bị lây "con rận kỳ bí" này một khi nó tiếp xúc với một người bạn khác giới cùng tuổi bị "nhiễm bệnh". Ví dụ một bé trai cầm tay một bé gái thì bé trai đã nhiễm "rận" của bé gái đó. Căn bệnh này có thể được "phòng" và "chữa" bằng cách vừa đọc "Circle, circle / Dot, dot / Now you've got the cootie shot" ("Tròn, tròn / Chấm, chấm / Giờ bạn đã khỏi bị "rận" nhấm").

No comments:

Post a Comment