20 August, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 21

Chương 21 – Sự giúp đỡ từ Sherry

Aiko đang càng lúc càng trở nên bực bội, liếc nhanh lên chiếc đồng hồ đại cỡ treo trên tường bất cứ khi nào chắc chắn không có ai để ý. Liên tục “tham khảo” đồng hồ sớm muộn gì cũng bị ba cô cậu thám tử cô đang tắc tịt ở giữa đặt câu hỏi. Chưa gì Hakuba và Yuma đã trúng phải “tiếng sét hận thù” và khẩu chiến với nhau, Conan cố đứng ra giảng hòa một cách vô vọng.

“Đồ ngốc, cô nghĩ mình vĩ đại lắm chắc? Cô phá được bao nhiêu vụ án rồi?”

“Tôi có thể nói chính xác số lượng cho cậu đấy.”

“Dám thì nói ra xem, cô nàng đỏng đảnh!”

“Các cậu, làm ơn...” Conan xen vào. Aiko lại nhìn đồng hồ. 8 phút.

“Tôi đã phá chính xác 892 vụ, chỉ riêng ở Nhật Bản.”

“Chưa là gì cả! Tôi đã–!” Yuma ngưng bặt khi nhận ra mình đã bại trận trước cô nàng. “Ai thèm quan tâm, cô đừng có lẩn trốn sau ba cái con số giả mạo đó!”

“Này, cậu là người khởi xướng chứ ai vào đây.”

“Im đi!”

“Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu không kiếm ra nổi câu nào để đáp lại!”

“Ê Kudou, cô tiểu thư Anh quốc dở hơi này là thế quái nào vậy?” Yuma quay sang Conan, cố biến anh chàng từ một thành viên trung lập trở thành đồng minh. Aiko liếc lên đồng hồ lần nữa. 7 phút. Cô luống cuống nhìn quanh phòng, cố tìm thứ gì đó có thế giúp cô thoát khỏi tình thế này. Cô nhảy quanh một chút, đúng cái cách nhảy quanh của người ta khi căng thẳng. Cô rùng mình và lại chớp cơ hội liếc lên nhìn đồng hồ. 6 phút. Có phải thời gian trôi nhanh hơn chỉ để chọc tức và gây bất lợi cho cô?

“Có chuyện gì à?” Khỉ thật! Tất nhiên là Conan sẽ để ý! Aiko cười khì.

Tớ cần đi toilet nhưng thực sự tớ không muốn bắt Hakuba phải đi cùng vì như thế sẽ vô cùng khó xử đúng không?” Aiko tiếp tục điệu nhảy căng thẳng của mình, hóa nó thành điệu nhảy “Tớ-cần-đi-toilet”. Conan gật đầu.

Cũng phải... Này, Hakuba...” Cậu quay sang cô bạn xứ Anh quốc, người đang – vì một lý do kỳ quặc nào đó – “chạm trán” Yuma theo đúng nghĩa đen và cho cậu chàng cú dúi đầu để đời.

“Hửm?” Cô ngước lên, vẫn tiếp tục hùi hụi dúi khớp ngón tay vào da đầu Yuma.

“Cậu có chìa khóa mở còng tay không?”

“Sao cậu hỏi vậy?”

“Aiko cần đi toilet.” Hakuba rên lên và buông Yuma ra – cậu chàng rơi đánh bịch xuống nền nhà, rủa thầm và xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình.

“Tôi cho phép, nhưng tôi sẽ đi cùng cậu và đứng ngoài cửa. Đừng nghĩ đến chuyện chọn buồng kế bên ống thông hơi.” Chết tiệt, cô rủa thầm trong đầu. Và Aiko, như một tù nhân bất lực, bị Hakuba nhanh chóng lê trên nền đá đến nhà vệ sinh. Chỉ khi Aiko đứng trước cửa buồng vệ sinh Hakuba mới chịu mở còng tay. Aiko nhanh chân luồn vào buồng và tự hỏi mình phải làm cái quái gì nữa. Rồi cô chợt nghe một tiếng “Suỵt”. Cô ngước lên và thấy đầu Haibara thò sang buồng mình.

Haibara-san!” Aiko nhẹ nhõm, khẽ kêu lên.

Cháu có vẻ khá là tiến thoái lưỡng nan thì phải.” Haibara Ai cười.

Thật chứ đùa gì ạ. Cô giúp cháu được không?” Haibara ngẫm nghĩ một hồi.

Tôi có thể hóa trang thành cháu.”

Chẳng phải cô hơi cao hơn sao?”

Cũng phải...”

Nhanh lên cô ơi, Hakuba sẽ nghi ngờ đó!”

Nghe đây, tôi có ý tưởng này. Trườn qua khe cửa cho đến buồng có đường ống thông hơi, từ đó mà thoát thân. Tôi sẽ làm Hakuba nghĩ cháu vẫn ở trong này.”

Bằng cách nào ạ?” Ai nở một nụ cười bí ẩn và giơ lên một chiếc nơ màu đỏ.

Thiết bị này có thể giả bất cứ giọng nói nào. Đơn giản là tôi sẽ ngồi đây bắt Hakuba-chan nói chuyện cùng, và cháu sẽ xuất hiện với thân phận là siêu đạo chích Kid. Xong xuôi rồi, hãy quay trở lại đây.” Aiko gật đầu, nhanh chóng luồn sang buồng bên kia và bò như lính biệt động đến phía cuối.

Làm gì trong đó thì cũng nhanh lên, Kuroba!” Hakuba gõ gõ cửa. Ai vội chỉnh thông số trong nơ.

Xin lỗi, đang có một tẹo...è hèm...vấn đề con gái. Phải một lúc đấy!” Ai tuyên bố rõ to, giọng của cô giờ khớp trăm phần trăm với giọng Aiko, trong khi bản thân cô nàng thì đang luồn qua ống thông hơi phía cuối phòng, cảm tạ trời đất mình có một đồng minh. Hakuba nhăn nhó.

Giữ riêng tư những chuyện đó trong tương lai cho.”

Ô kê!” Ai thở dài, đặt chiếc nơ xuống lòng mình. Có lẽ cô sẽ phải ở trong buồng vệ sinh một lúc.

Ống thông hơi cuối cùng cũng ra đến mái nhà, quá hoàn hảo. Aiko lẹ tay mặc vào bộ Kaitou Kid và cẩn trọng ngó qua một mặt gương cong trên trần nhà. Cô có thể nhìn thấy Conan và Yuma ở phía dưới – đang bàn luận bất cứ chuyện gì con trai bàn luận khi con gái không có mặt. Cái đồng hồ chết tiệt – nó nhất định phải treo trên tường chứ! Từ vị trí này, cô không thể nhìn thấy nó, chưa nói gì là những cái đồng hồ khác. Aiko tự nhiên ước gì mình đã chôm đồng hồ quả quýt của Hakuba trước khi lẻn đi. Thế rồi cô nghe thấy một tiếng nói lớn vọng từ phía dưới, và Ginzou lao tới khu vực cô có thể nhìn thấy.

Ta có hai phút! Kid không bao giờ trễ hẹn! XUỐNG TẦNG HẦM!” Cảm ơn nhé, ông ngoại. Với hai phút dư ra, xuống tầng hầm không phải chuyện khó. Thể nào ống thông hơi cũng dẫn xuống đó.

Conan đứng cho tay vào túi quần, liếc quanh tầng hầm tối mờ mờ. Một ánh đèn duy nhất rọi lên Viên pha lê Nhỏ lệ bị trói buộc trong lớp kính dày cùng lực lượng bảo vệ có trang bị vũ khí. Sự chú ý bức vẽ nhận được thiếu chút nữa là khiến Conan thấy tội nghiệp cho những bức tranh khác trong căn phòng triển lãm dưới lòng đất. Tất nhiên người ta không thể dành ra một khoảng không gian rộng lớn như vậy cho một bức vẽ tầm thường. Đó là một tác phẩm tuyệt đẹp – một người phụ nữ tóc xanh mượt mà ôm chặt một viên pha lê đỏ vào ngực mình, viên đá cứ như đang rỉ ra thứ chất lỏng đỏ màu ửng sáng. Bản thân người phụ nữ cũng đang rơi lệ. Aiko và Hakuba vẫn chưa nhìn thấy đâu. Kid cũng vậy. Ginzou đang cúi gằm như một mãnh hổ rình mồi. Trong lúc đứng, Conan chợt để ý hai người đàn ông đứng trong góc mặc toàn đồ đen. Điều gì đó ở họ khiến cậu dựng tóc gáy, mặc dù trong bóng tối cậu chỉ loáng thoáng nhìn thấy họ. Một trong số đó là một người đàn ông cao gầy (Ít nhất là Conan đoán là gầy dưới chiếc áo khoác to thùng thình người đó mặc), tóc ánh bạc để xõa qua vai, một mẩu thuốc nghiến chặt giữa hai hàm răng. Người đàn ông đứng cạnh khá thấp và đậm người hơn, môi dưới trề ra như miệng cá trê, vai vuông rộng, cùng bộ đồ vét ba mảnh có mũ. Phản xạ tự nhiên, Conan xiết khuỷu tay và sởn da gà.

Anh bạn, cậu không sao đấy chứ?” Yuma tỏ ra lo lắng.

Không sao, chỉ là tự nhiên thấy rùng mình.” Sự chú ý của cậu hướng sang bức vẽ khi một tràng khói hồng dày đặc bốc lên và tràn lan trong căn phòng. Khi chúng tan hết, như thường lệ, ngồi thản nhiên trên hộp kính và đung đưa chân, chính là siêu đạo chích Kid độc nhất vô nhị. Ginzou ngay lập tức bắt tay vào hành động.

BẮT CÔ TA!”

“Chúc quý vị một buổi tối tốt lành!” Kaitou Kid cất tiếng. Có vẻ như số đông trong căn phòng đều ủng hộ Kid – trừ có lực lượng đặc nhiệm – vì tiếng hô hào cổ vũ khá là nhiệt tình. Kid nhẹ nhàng bước xuống hộp kính và cười với hai nhân viên bảo vệ cùng những họng súng hướng vào đầu mình. Đột nhiên, một thành viên trong lực lượng đặc nhiệm lao tới một bức tranh khác trong căn phòng và giật nó từ trên tường xuống. Tiếng chuông báo động inh ỏi, mọi lối thoát đều bị chấn song sắt dày cộp chặn lại, sập xuống với một tiếng kim loại chói tai. Bảo tàng này có phương thức bảo vệ giống hệt như Lourve. Rất nhiều vị khách tỏ ra hoảng sợ. Conan để ý hai người mặc áo đen cũng tỏ vẻ bất an.

“Tiếng ồn đó là sao?” Hakuba ngước lên.

“Có vẻ có nhiều trò vui dưới tầng hầm quá ha!” Ai ngân nga, vẫn dùng giọng của Aiko.

“Nghe này, cậu đã ở trong đó chính xác là 5 phút 25 giây rồi, chắc chắn là vấn đề của cậu không đến nỗi nào chứ!”

“À thì, cái đó ổn thỏa cả rồi, nhưng tớ đang có một vấn đề khác. Chắc phải thêm một lúc nữa...”

“Tôi còn không có ý định hỏi nữa cơ...” Hakuba đứng tựa lưng lên cửa buồng vệ sinh và nhìn đồng hồ. Lúc này chắc chắn Kid đang ở dưới đó. Haibara Ai bắt đầu ngân nga Winter Bell(1) để Hakuba luôn nghĩ Aiko vẫn ở trong.

“CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG XẢY RA VẬY!” Một vị khách kêu lên. Ginzou được một thành viên trong đội đặc nhiệm đưa cho loa phát thanh.

“Quý vị không cần phải lo lắng!” Ginzou nói. “Đơn giản là chúng tôi kích hoạt hệ thống bảo vệ để Kid không thể trốn thoát!” Ông quay sang và ném cái nhìn đe dọa về phía siêu đạo chích Kid, người đã trèo lên trên hộp kính lần nữa và đang cười rinh rích. Hệ thống bảo vệ không khóa ống thông hơi. Đó là chưa kể đến việc căn phòng tối om với ánh sáng duy nhất là ánh đèn phía trên Viên pha lê Nhỏ lệ.

“Các người không thể nhốt chúng tôi ở đây!” Một vị khách nữa hét lên. “Với lại, Kid đã biến mất rồi còn đâu!”

“ÔNG NÓI CÁI GÌ TH–AAAAAAAAA!” Ginzou thét lên khi nhận ra Kid đúng là đã biến mất thật. “CHẾT TIỆT!” Ông thụi một nắm đấm vào tấm kính chống đạn dùng để bảo vệ Viên pha lê Nhỏ lệ. Giờ nó đã trống không, chỉ còn một mẩu giấy thông báo “Đa tạ vì bức vẽ. Hân hạnh, Kaitou Kid” . “Làm thế nào mà cô ta thoát ra được?” Kid nằm sấp trong ống thông hơi, người che kín bởi một tấm áo choàng đen, cười rinh rích. Ống thông hơi này rộng một cách lạ thường, vừa đủ để đưa một bức vẽ vào. Chưa kể, đối với một bức vẽ được bảo vệ nghiêm ngặt tới vậy, nó lại chẳng to lớn gì cho lắm. Thận trọng nâng bức vẽ phía trên mình để tránh bị xước vào thành ống, Aiko rục rịch leo lên mái nhà. Từ đây cô có thể trèo xuống một cách nhẹ nhàng và đặt bức vẽ vào xe bà cô. Chỉ cần lần này cô chú ý đến những chiếc Porsche đen khả nghi là ổn thỏa.

“Cậu làm gì mà lâu vậy?” Hakuba gắt gỏng khi cuối cùng Aiko cũng bước ra từ buồng vệ sinh, với Habara Ai đã quay lại buồng kế bên.

“A ha...” Aiko gãi gãi phía sau đầu. “Như tớ nói đấy, các loại vấn đề!” Cô đã nhờ Haibara nói lại những gì mình nói lúc trước để khiến Hakuba phân tâm. Hakuba lắc đầu.

“Thôi, ta đi. Mọi trò vui giờ đã qua, tôi còn nghe thấy tiếng gào thống khổ của Nakamori-san qua ống thông hơi này.” Aiko nhăn mặt. Cũng may là Hakuba không nói gì thêm. “Kid tẩu thoát cùng Viên pha lê Nhỏ lệ rồi.”

“Oài, tiếc thế! Tớ muốn xem cô ta!”

“Dù gì thì, ta hãy đi tìm Kudou-kun và...cậu con trai với cái tên tôi không nhớ ra.”

“Nhưng mà Hakuba, cậu nhớ tất tần tật mọi thứ cơ mà!” Aiko làm cho một tràng sốc thái quá. Hakuba không nói gì trong khi hai người rời khỏi phòng. Khi hai cô gái đã đi hẳn, Ai luồn ra từ buồng vệ sinh, thở dài và quệt mu bàn tay qua trán. Lý do mình quyết định giúp đỡ cô bé này, cô vẫn chưa kịp hiểu ra. Một tiếng rưỡi tẻ nhạt đã trôi qua như vậy đấy. Ai nhanh chóng nhìn qua gương xem lại mình trước khi vào lại bảo tàng chính đang bị bỏ rơi. Kẻ hở trong kế hoạch của Ginzou, đó là tất cả mọi người đều bị nhốt dưới tầng hầm cho đến khi có cứu trợ tới mở cổng. Gót giầy hạ xuống nền đá với một tiếng vang khá thỏa mãn, Ai bước ra cửa. Rồi đột nhiên, cô cảm nhận được một sự hiện diện. Một sự hiện diện lạnh băng và đầy đe dọa tiến lại gần từ phía sau. Một trong số chúng. Trước khi cô kịp quay lại, một đôi tay vòng quanh hông cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cô. Một tiếng hít hoảng hốt khi cô nhận ra đó phải là kẻ nào. Và rồi, cất lên một giọng nói kinh khủng nhất.

Xin chào, Sherry.”

(*)Winter Bells là ca khúc mở đầu thứ 10 của anime Conan trình bày bởi ca sĩ Kuraki Mai.

No comments:

Post a Comment