14 October, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 22

Chương 22 – Say

WARNING: CÓ NỘI DUNG KHÔNG PHÙ HỢP VỚI NGƯỜI ĐỌC DƯỚI 15 TUỔI.

“Xin chào, Sherry.”

Ai không dám cử động, toàn thân cứng đờ chỉ vì nỗi kinh hãi. Cô thấy ngạc nhiên, rằng một lần trong đời hắn đã không gí họng súng vào đầu mình. Thế nhưng điều đó thật không mấy an ủi. Trái lại, nó còn làm cho tình hình đáng lo ngại hơn nhiều. Ai nuốt ực, cả người chợt run rẩy. Người đàn ông rõ ràng để ý thấy – hắn cười thầm.

“Sao vậy Sherry? Hình như cô đang sợ hãi...” Lời nói của hắn vọng trong không gian, đầy hăm dọa.

“G...Gin!” Ai thở ra, lồng ngực như thắt lại. Hắn đưa đầu lại gần. Ai phát ra một tiếng hoảng hốt khi môi hắn trề trên cạnh cổ cô. Cô cố giật ra nhưng hắn lại kéo cô về phía mình không tốn chút sức lực, lần này choàng đôi tay đầy uy hiếp qua vai cô. Nỗi sợ đang nuốt chửng lấy cô. Mỗi lần cảm thấy luồng khí nóng hổi từ hơi thở nặng nề của hắn kề bên tai là một lần tim cô như ngừng đập hàng tích tắc. Một bàn tay trượt từ vai lên cổ cô, nắm lấy, đe dọa có thể bóp chặt nó bất cứ lúc nào. Ai phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.

“Đã khá lâu rồi...” Gin gầm lên trước khi kéo cô thật mạnh – suýt chút nữa đã khiến cô mất thăng bằng – và lôi cô tới góc tối của hành lang khuất bởi một cây cột trụ lớn. Ai chẳng hơn gì một con búp bê bất lực. Gin quăng cô xuống sàn – lưng cô dập mạnh vào bức tường – và dùng tay chặn đứng mọi lối thoát của cô. Áp chặt môi lên môi cô, hắn tấn công cô một cách thô bạo. Ai hét lên một tiếng ú ớ. Gin đột nhiên giật lại, tay quệt đi một vệt máu ở khóe miệng.

"Cô cắn lưỡi tôi ư..." Hắn cười nụ cười điên dại với cô, thò tay vào túi áo và lấy ra khẩu Beretta M1934 giảm thanh, gí nó vào trán cô. "Tôi khuyên cô không làm như vậy lần nữa. Gây một tiếng động, chúng ta có thể tô điểm cho nền nhà nâu xỉn này bằng màu đỏ tuyệt đẹp của máu cô." Ai rên lên kinh sợ khi Gin lại sáp lại gần cô, môi hắn một lần nữa nút chặt lấy môi cô. Đối với cô trước đây, lần duy nhất chết ngay tại chỗ tỏ ra hấp dẫn – đó là khi chị cô qua đời. Hai tay hắn luồn quanh hông cô và thô bạo xiết cô về phía hắn. Nước mắt dần tuôn trào trên má Ai khi cô nhớ lại tất cả những nỗi đau – cả tinh thần lẫn thể xác – mà hắn đã gây ra cho cô. Luồng khí hô hấp của cô đang dần cạn kiệt nhưng Gin nhất quyết không chịu thả cô. Chỉ đến khi cô ngạt thở tới nơi hắn mới buông ra, để Ai thở gấp gáp. Môi hắn lao về phía cổ cô, trong khi hai tay hắn trườn trên lưng cô, tìm kiếm phecmotuya trên chiếc váy đỏ màu máu.

"CỨU VỚI! KUDOU-KUN!" Ai đột nhiên thét lên. Gin bất chợt giật lại, tức tối, chĩa khẩu Berretta cạnh cổ cô, răng nghiến.

"...Kudou, hả..." Hắn gầm lên, mướt mát gò má cô bằng lưỡi. "...Kudou...Cô biết không, Kudou-kun yêu quý của cô...đang bị nhốt dưới hội trường đó... Thế nên câm cái miệng cô lại..." Hắn nhấn mạnh cái tên Kudou. Sự đe dọa có một người đàn ông khác cản đường càng khiến dục vọng bất luân của hắn đối với Sherry điên cuồng hơn. Gin không định tốn thêm chút thời gian nào nữa. Hắn ẩn Ai xuống sàn – đầu cô va mạnh xuống nền đá – giật ngực váy cô và xé toạc nó xuống giữa thân người; cùng lúc dồn hết sức như muốn đè nát môi cô. Ai không hét được nữa. Thế rồi đột nhiên, một viên đạn bập xuống nền nhà ngay kế bên đầu Ai. Cô thở hoảng, tự hỏi có phải Gin đã thay đổi ý định và quyết định giết cô luôn nhưng bắn trượt (Mặc dù cô chắc chắn Gin ngắm không tồi tới mức không thể bắn cô ở cự li bắn thẳng). Tuy nhiên khẩu Beretta của Gin vẫn chưa được đụng đến. Hai hình người đứng đằng sau hắn, một đang cầm trên tay khẩu súng lục bốc khói. Gin chậm rãi nhìn lên, vẻ mặt méo lại thành một sự vui sướng kỳ dị đầy hăm dọa. Mặt của cả hai đều không nhìn thấy được – đã được che bởi khăn len chừa mắt ra. Họ đều có dáng nữ nhân.

"Buông cô ấy ra..." Người cầm súng ra lệnh.

"Có lẽ, nếu cô đủ tốt bụng để cởi khăn len che mặt ra..." Gin đứng dậy, bỏ Ai ra. Cô ngay lập tức co rúm lại, vùi đầu vào giữa hai gối như thế không thấy Gin sẽ khiến hắn biến mất.

"Cấm ông đụng vào một sợi tóc cô ấy..." Người đó lại cất tiếng. Ai không nhận ra giọng nói. Nó đã bị một thiết bị biến đổi đi. Gin giơ khẩu Beretta và bóp cò. Hoặc nói đúng hơn, là cố gắng bóp cò. Hình người giơ một tay đầy đạn và để chúng rơi như mưa xuống sàn nhà.

"Trong khi ông đang mải bận bịu với...sự cuồng nhiệt nho nhỏ của mình...thì tôi đã mạn phép tháo đạn trong súng và khống chế toàn bộ vũ khí trang bị của ông." Gin nghiến răng.

"Mày...!" Và bất thình lình, một tiếng cạch vang vọng khắp hành lang, ánh đèn mờ mờ đã quay trở lại. Tiếng bước chân sấm rền có thể nghe thấy từ đâu đó xa xăm. Gin chửi thề, kéo cổ áo lên môi và lầm bầm gì đó khó nghe trước khi lao ra khỏi hành lang. Aiko và Hakuba kéo khăn len che mặt xuống và cùng thở phào.

"Kuroba, phiền cho hỏi chuyện quái gì vừa xảy ra và cậu lấy khẩu súng đó ở đâu?" Hakuba đứng sốt ruột. Aiko chỉ lờ câu hỏi đó đi và đến gần Haibara đang co rúm lại, nhất quyết không để cô ở trong tình trạng nhím xù đó mãi. Aiko vỗ nhẹ lên vai người phụ nữ.

"Cô không sao chứ...Haibara-san?" Hakuba còn mải thu nhặt vỏ đạn nên không nhập hội cùng Aiko. Haibara ngước lên nhìn Aiko đầy hổ thẹn. Nhìn thấy Ai khóc đúng là một cảnh tượng kỳ lạ. Cô vốn luôn khóa chặt cảm xúc của mình. Cô rươm rướm nước mắt.

"Hắn không...?" Aiko hỏi chưa hết câu thì Ai đã lắc đầu. Aiko không gạn hỏi thêm nữa. Cô đoán chắc thành viên trong Tổ chức đã luôn luẩn quẩn trong tâm trí Ai chính là người đàn ông đó. Aiko khá nóng lòng muốn biết phần còn lại của câu chuyện về hai người, nhưng đó có lẽ là điều tệ nhất Aiko hỏi Haibara, nhất là sau khi chính người đàn ông đó vừa có ý định hãm hiếp cô.

"Haibara-san!" Một giọng cao ngất ngưởng vang từ phía bên kia hành lang. Vấp váp chạy đến là Tsuburaya Mitsuhiko, nhà khoa học giám định pháp y kiêm “cậu thiếu niên quá khổ”. Aiko bước sang một bên để người đàn ông...thiếu niên...tiến tới. Trên mặt Mitsuhiko chỉ độc một sự hốt hoảng khi anh nhẹ nhàng đỡ Ai từ dưới sàn dậy và ôm cô vào lòng. Anh đỏ mặt và dán dính hai con mắt vào trần nhà sau khi nhìn khá rõ bộ đồ ren đen lồ lộ ra đó sau khi Gin xé toạc vạt trước của váy Ai.

"Cậu không sao chứ?" Anh hỏi, lấy hết sức bình sinh ngăn không cho mắt mình liếc lung tung. Haibara Ai thở dài và vùi đầu vào ngực anh, kích thích thêm khuôn mặt đỏ lựng của những lời không thành tiếng, "Tớ không có nhìn, tớ không có nhìn!".

"Tớ không sao..." Cô thở dài.

"C-C-Cậu...ó mún...i...ệnh vện...khung...?" Mitsuhiko lúng búng. Aiko chậm rãi lùi lại, cảm thấy hơi khó xử. Ai lắc đầu.

"Không...Tớ không sao..." Aiko quay gót và đi ngang, hơi khó tả vì cảnh tình tứ không mấy xấu hổ ngay giữa chốn đông người. Cô nhìn thấy Conan và Yuma.

"Aiko!" Conan kêu lên, chạy tới gặp cô. "Cậu và Hakuba đã ở đâu vậy?"

"Chuyện là, tớ ở trong nhà vệ sinh và có một vài vấn đề, nhưng đến khi tớ ra ngoài và xuống tầng hầm thì đã có hàng tá chấn song ở cửa và mọi thứ lung tung khác nên tụi tớ ở trên này chờ các cậu!"

"Ừ." Cậu ngó qua vai cô và để ý thấy Mitsuhiko đang đỡ Haibara loạng choạng đứng lên, áo khoác của anh choàng qua vai cô. Trông cô thật sự bị tổn thương về mặt tinh thần. "Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra với Haibara-san vậy?"

"Kẻ cướp bị tâm thần ấy mà, Mitsuhiko-san cứu cô ấy." Aiko nói dối.

"Nhưng mà–" Hakuba chen vào.

"Đó là một KẺ CƯỚP BỊ TÂM THẦN, đúng không Hakuba?" Cô ném qua vai một cái nhìn viên đạn về phía nàng thám tử tóc vàng. Hakuba nhíu mày một tích tắc và làm theo.

"Chính xác, là kẻ cướp bị tâm thần..." Conan không mấy bị thuyết phục cho lắm.

Aiko ngồi ghế sau của chiếc ô tô giờ bà cô đang lái (tất nhiên là một chiếc cho thuê, vì chiếc lần trước đã cháy ra tro), bức họa bọc trong tấm vải đến đặt cạnh. Như chính bức họa vậy, tâm trí cô cũng bị màu đen bao trùm. Tổ chức Áo đen. Kẻ cô suy đoán đại loại là ông trùm hay ít nhất là một thành viên cấp cao, nhân vật tóc dài kỳ dị đó, làm cô sợ hãi. hắn quá máu lạnh để có thể là một con người. Cô chưa từng nhìn vào mắt của con người nào và không thấy chút xúc cảm như vậy. Y hệt như nhìn vào một con dao đẫm máu. Không buồn, không vui, chỉ có ham muốn chém giết.

Cả đêm còn lại (hay đúng hơn là sáng sớm) trôi qua khá là yên bình, không có những cuộc gọi đầy lo lắng từ phía Conan. Aiko có hơi canh cánh trong lòng nhưng sau một hồi, cô cũng quyết định là không có tin tức đã là tin tốt lành. Không cần phải nói, giấc ngủ của cô đâu ngon được. Đó đã là một vụ đánh cắp vô cùng kỳ lạ. Lần chạm trán đầu tiên của cô với kẻ gần đây đã âm mưu lấy đi mạng sống của cô.

Buổi sáng thứ Bảy khá là ấm áp. Hơi ấm chỉ khiến chăn ấm nệm êm của Aiko càng thoải mái hơn; may mắn là bà cô còn đang ngủ nên không có đe dọa từ phía cá thu hay gì hết. Aiko vùi mặt vào gối và rên lên. Ánh mặt trời đã mờ mờ rọi vào qua khe rèm cửa. Mắt nhắm mắt mở, cô mò mẫm di động của mình trên tủ cạnh giường và kéo nó lên gối tìm nút bật. Cô bấm lung tung, đầu vẫn vùi xuống gối. Khi (cuối cùng) cô nhìn lên, màn hình báo một mail mới. Người gửi: Kudou Conan. Aiko chớp chớp mắt, xua đi cơn buồn ngủ và mở tin nhắn.

Này Aiko

Đoán xem có chuyện gì?

Aiko rên lên khi thấy cuộc tập kích dài dằng dặc của khoảng trống tiếp theo. Conan có thói quen làm như vậy chỉ vì cậu biết nó khiến cô khó chịu.

Bố mẹ tớ vừa được mời tới Paris. Muốn đi không?

Aiko dụi dụi mắt chỉ để chắc chắn cô không nhìn nhầm Cafe Poirot thành Paris hay gì gì đó. Lạ thật đấy. Cậu mới cô cùng đi tới Paris cứ như mời đến nhà minh chiều nay vậy. Aiko dập điện thoại xuống. Cô phải đi hỏi Conan cho rõ về chuyện này.

No comments:

Post a Comment