16 November, 2011

Bị bắt giữ – Drabble #9

#9: Shinichi và Kogorou trong tù

Bộp. Bộp. Bộp.

Shinichi liếc nhìn “bạn đồng tù” của mình với một vẻ mặt đau đớn. Cậu mở miệng, nhăn nhó, rồi lại ngậm lại và nhìn đi chỗ khác.

Kogorou tiếp tục gõ gõ chân với một vẻ mặt cau có, ngồi thườn thượt trên băng ghế.

Shinichi, an tọa ở đầu bên kia băng ghế, dịch ra xa hơn nữa và suýt thì tụt xuống. Kogorou không buồn nhìn lên.

Thật tình... Mình vẫn còn ít nhất vài tiếng đồng hồ trước khi trở lại thành Conan...nhưng mà... Cậu liếc Kogorou lần nữa và nhăn nhó. Thế này là quá thể...

“Này.”

Shinichi nhảy dựng lên. “A...V—vâng, bác Mouri?”

“Hừm”, Kogorou lầm bầm. “Chú mày với con gái ta là sao?”

“Y—ý bác là gì ạ?” Shinichi lắp bắp, mặt tự nhiên hồng rực lên.

“Chú mày với Ran,” Kogorou gầm gừ. “Con gái ta.”

“À,” Shinichi căng thẳng cất tiếng. “Chúng cháu là bạn, bác Mouri ạ. Bạn thân nhất của nhau.”

“Thật?”

“Thật ạ.”

“Hừm,” Kogorou đáp, lại khoanh tay trước ngực.

Shinichi bóp bóp trán đầy nhẹ nhõm, giả tảng như vô cùng thích thú với phía bên kia buồng giam.
Sự im lặng ảm đạm một lần nữa lại bao trùm.

“Ý định của chú mày là gì?” Kogorou lên tiếng sau một hồi. “Hôn nhân?”

“Ặc—ý cháu là—có thể—“ Shinichi lúng búng. “Ý cháu là—Chúng cháu hãy còn nhỏ—như bây giờ là cháu thấy hài lòng rồi ạ...”

Kogorou nhướng một cánh mày.

“Ý cháu là–“ Shinichi ấp úng, chuyển đỏ lựng, “bác biết đấy—bạn bè—có—tình cảm...”

“Có mà đã tầm mười lăm năm rồi chứ nhỉ?” Kogorou đánh cộc lốc.

“Thật ạ?” Shinichi nói, giọng cao có phần hơi chót vót. “Cảm giác cùng lắm mới có hai năm thôi ạ..."

Kogorou đánh tiếng giễu cợt và quay lại về phía trước.

Shinichi thở ra não nượt và gục đầu xuống, hai má là hai quả cà chín. Cho tôi ra khỏi đây...

No comments:

Post a Comment