11 October, 2011

Bị bắt giữ – Drabble #6

#6 – Heiji và Kazuha trong tù, Phần 2

“Thật hay Thách nào?” Kazuha ngán ngẩm, thả cằm rơi tuột xuống cánh tay.

Heiji nhăn mặt; Kazuha cựa quậy đã khiến xương vai của cô nhô ra, và cậu cũng cựa quậy chút ít để tựa thoải mái hơn. Hai người họ ngồi tựa lưng vào nhau trên chiếc ghế trơ trọi trong phòng giam, gối ôm vào ngực trong bóng đêm mờ mờ của nhà tù.

“Thật,” cuối cùng Heiji cũng đáp lại, tỏ ra hờ hững hết sức có thể. Lần bị Thách trước của cậu đã góp phần bùng nổ cuộc khẩu chiến với người cai ngục đang đi đi lại lại ngoài hành lang; và mặc dù thấy Kazuha lần đầu tiên cười vang từ khi họ vào tù cũng gần xứng đáng–gần, điều gì đó đã mách bảo Heiji: sẽ an toàn hơn khi không gây sự với mấy người cai ngục, nếu muốn thanh minh về vụ việc này trước khi hai ông bố cảnh sát biến họ thành sushi. “Ờ, Thật đi.”

Kazuha giấu nụ cười “cáo già” vào cánh tay. “Đồ thỏ đế.”

“Ngốc!” Heiji bực bội kêu lên, dựng thẳng dậy. “Tớ không phải đồ th–“

“Yên lặng nào, tớ đang nghĩ câu hỏi!”

“Tớ không phải đồ thỏ đế!”

“Tớ bảo là đang nghĩ cơ mà!”

Đang nửa đường định phản bác lại, Heiji đột nhiên hạ đầu xuống hai khuỷu tay. “Thế nào cũng được,” cậu lẩm bẩm, và thế là lại kết thúc một trong hàng tỉ tỉ cuộc khẩu chiến liên tục và liên tục.

Kazuha hứ một cái đắc thắng, tiếp tục cắn móng tay suy nghĩ.

Heiji ngáp, ngồi yên được một lúc rồi lại cất tiếng, giọng trầm trầm kèm theo một cái cười ngang tàng, “Tớ mà nhớ đúng ấy, lần gần nhất kẹt cùng nhau cậu còn nhát hơn cả tớ cơ mà.”

“Cậu nói cái vụ bà ta nhốt bọn mình trên gác xép hả? Tớ đâu có sợ!” Kazuha cãi lại, mỏi mệt chợt biến đi đâu mất.

Heiji hơi khịt mũi. “Ngốc, tớ còn cảm thấy cậu run cầm cập nữa là.”

“Không phải! Tất nhiên là tớ không sợ, ngốc, vì–” Kazuha chợt ngưng bặt, và Heiji gần như cảm nhận được hơi nóng phả ra từ sau gáy cô.

“Cậu có bị sao không hả?” Cậu quay lại nhìn Kazuha, cánh mày nhướng lên đùa cợt. “Rõ kỳ cục.”

“Hứ.” Kazuha phản bác lại cái nhìn của Heiji bằng một nụ cười toét. “Tớ có câu hỏi rồi đây. Lần đấy cậu có bảo là cần nói với tớ một chuyện.”

Vẻ mặt lơ đãng của Heiji vụt mất còn nhanh hơn cả nhà phê bình âm nhạc nghe Shinichi hát. “C-Cái gì cơ?”

“Nói thật đi: cậu muốn nói gì lúc đó?”

Heiji bật ra một tiếng nuốt kỳ quặc. “Yặc!”

“Nói đi!” Kazuha gần như ra lệnh, xoay qua băng ghế rộng và quỳ xuống đối mặt với Heiji. “Đấy là luật chơi!”

Heiji co rúm vai lại – có vẻ cậu chàng muốn thu người càng tí hon càng tốt trên cạnh ghế. “L-Lần trước tớ chưa nói với cậu sao? Sợi-Sợi dây chuyền của cậu mắc vào áo tớ và thít cổ tớ gì đó ấy!”

Kazuha sáp lại gần Heiji – cực kỳ gần – trong khi cậu chàng bắt đầu toát mồ hôi và nháo nhác nhìn xung quanh phòng giam. “Đồ ngốc,” cô hét lên, khiến Heiji nhăn nhó tới mức không còn gì để nhăn nữa. “Hôm đấy tớ không đeo dây chuyền và lúc đấy cậu bảo đuôi tóc tớ cọ vào cổ cậu!”

“T-Thì đấy, tớ đã nói rồi đấy,” Heiji nói, cố tỏ vẻ nghiêm nghị trong khi người thì nóng như lửa đốt. Cứ lúc nào khùng lên là Kazuha lại nheo mắt như một cô mèo cái, và quỷ tha ma bắt, nó còn khiến cô quyến rũ gấp bội lần...Ý nghĩ không tốt! Ý nghĩ không tốt!

“Đồ nói dối!” Kazuha kết tội, giờ thì gần Heiji tới mức trán chạm trán tới nơi. “Cậu bảo cậu đã muốn nói với tớ từ rất lâu! Cậu bảo cậu sẽ nói cho tới khi tớ ngán tận cổ!”

Cậu nuốt ực. “Cậu b-bảo tớ là đồ nói dối?”

“Dùng ba cái khả năng thám tử của cậu và tự nói xem!”

Dưới cái nhìn tớ-không-tha-cậu-đâu của Kazuha, bằng một cách nào đó Heiji đã lấy lại tinh thần; cậu tuột xuống ghế và đứng trước mặt Kazuha vẫn đang ngồi, hai tay giơ ra trước mặt. “Được rồi, tớ sẽ nói! Nhưng trước hết, cậu phải chọn Thật hay Thách đã.”

“Nhưng đang lượt của cậu m–” Kazuha phản lại.

“CẬU CÓ MUỐN BIẾT HAY KHÔNG HẢ?” Heiji gầm lên.

“ĐƯỢC RỒI, ĐƯỢC RỒI!” Kazuha bặm môi, khoanh tay nghĩ ngợi. Cái mặt nhặng xị của Heiji chắc chắn hứa hẹn một cái Thách không đứng đắn hay có-lợi-cho-sức-khỏe gì hết. “Thật.”

“Ha!” Heiji cười ngạo nghễ. “Được thôi, nói nốt câu vừa rồi. Vì sao cậu không sợ khi bọn mình bị nhốt trên gác xép nhà cái bà luật sư dở người đó?”

“V-Vì sao tớ không sợ ư?” Kazuha nhét tay giữa hai cạnh đùi như một cử chỉ để chống đỡ. Thế rồi cô trở nên đăm chiêu. “Thì, thực ra tớ hoảng sợ chứ không phải lo sợ. Tớ đoán là vì có cậu ở ngay đằng sau. Tớ nghĩ cậu có kế hoạch nào đó. Và khi cậu rời đi, tớ chỉ muốn biết cậu muốn nói gì. Ý tớ là,” cô vội chêm thêm, ngước lên nhìn Heiji như muốn xem cậu có đang cười hay không, “ba cái vụ kendo và thám tử phải có ích gì đó chứ, đúng không?”

Heiji không phản ứng lại; cậu đang nhìn cô trân trân với một vẻ mặt vô cùng tập trung, cứ như cô là một mật mã cậu phải giải cho bằng được.

“Dù gì thì,” Kazuha tiếp lời, cảm thấy mình hơi yếu đuối, “điều đó không biến tớ thành thỏ đế được! Không phải cậu cũng sợ đó sao?”

“Đương nhiên là có!” Heiji giễu lại hời hợt. “Nhưng tớ là 'lo sợ' chứ không phải 'hoảng sợ'. Làm thế quái nào để lôi được cậu ra khỏi đó? ...Cậu biết đấy, cậu... ba cái vụ con gái chân yếu tay mềm.”

Kazuha nổi giận, mặt đỏ bừng bừng, nhưng với tốc độ ánh sáng có vẻ đã quyết định không đổ lên đầu cậu bạn. “Thì tớ đã nói rồi đấy,” cô cất tiếng. “Giờ thì đến cậu.”

Heiji nhảy dựng lên. “Ờ...”

“CẬU HỨA CƠ MÀ, HEIJI!”

“Được rồi, được rồi! Con gái như cậu thật đến là...!” Heiji lại đổ mồ hôi. Không thể nói hết cho cô ấy được...nghĩ thật nhanh! Cậu hít một hơi thật sâu.

“–Vì sau mười bảy năm trời có vẻ là tớ tắc tịt với cậu rồi!–Và...” Heiji ngưng lại, hít sâu thêm lần nữa. “Và...vì cậu suốt ngày gây chuyện và cãi nhau với tớ, tớ muốn cậu biết là tớ rất quý cậu–Và cậu có biết không hả, tớ phải nát óc mới giải được mật mã đó để cứu cậu đấy! Tớ cứ nghĩ mãi tới hình ảnh tên khốn đó gí súng vào đầu cậu.”

Kazuha ngước nhìn cậu, miệng há hốc. Heiji liếc nhìn cô, nhìn xuống nền đất rồi hơi quay đi. “Và...” Cậu liếc cô và lại quay đi lần nữa. “Còn nữa. Kazuha... Tớ vẫn nhớ chính xác lúc đó cậu trông như thế nào, và tớ biết cậu không đeo dây chuyền.”

“A...” Kazuha như không biết phải nói gì. “A...Heiji–“

Cậu không quay lại, vẫn đứng sừng sững giữa phòng giam nhỏ bé.

Kazuha đứng dậy, tay vẫn nắm vạt áo của cậu khoác trên vai. Phòng giam lúc này đã trở tối, nhưng cô chắc chắn vẫn thấy đôi vai rộng Heiji hơi lên xuống theo mỗi hơi thở. “Heiji, tớ...”

Chẳng nói chẳng rằng, Heiji xoay phắt lại, nụ cười toét miệng – nếu không nói là gượng gạo – trở lại trên mặt. “Dù gì thì, đấy là mẩu chuyện ngớ ngẩn của tớ. Đến lượt cậu!”

Lần này là Kazuha phát ra một âm thanh kỳ lạ. “Ế?”

“Thật hay Thách, Kazuha?”

“Nhưng tớ đã làm lượt của tớ cho cậu rồi mà...” Kazuha yếu ớt cãi lại, nhưng cơn giận lại thổi bùng sức mạnh vào người. “Đồ ngốc!

“Tớ đã nói nhiều hơn cần thiết, tiểu đệ tử, và sư phụ của cậu nói đây là lượt của cậu!”

“Cậu có thôi ngay cái chuyện đó được không!” Kazuha ré lên và bật dậy. “Cậu đúng là đồ ngốc nhất quả đất đó, Heiji!”

“Tớ? Tớ là đồ ngốc?”

“Đúng, cậu!” Kazuha chọc chọc ngón tay vào ngực Heiji. “Cậu có thể phát hiện những chi tiết nhỏ nhất, không quan trọng nhất trong các vụ án, nhưng nói đến–đến những chuyện quan trọng–“ cô giơ nắm đấm lên.

“Thưa sếp, chính là họ!” Một giọng nói mới vang lên từ đâu đó ngoài phòng giam.

Cả Heiji và Kazuha quay giật lại – nắm đấm của Kazuha rơi vào lòng bàn tay Heiji giơ lên phòng thủ – và sững người. Trong không gian đột ngột tĩnh lặng, tiếng chìa lách cách mở khóa vang lên, và cánh cửa nặng trịch mở toang.

“Bố!” Cả Heiji và Kazuha kêu lên.

Chánh thanh tra Hattori và Cảnh sát trưởng Tooyama sừng sững trước cửa phòng giam cạnh một anh bảo vệ khoái chí vì được đứng giữa sự hiện diện của cảnh sát. Hai người đàn ông giống hệt nhau, cùng một bộ mặt cau có nghiêm khắc và một cánh mày nhướng lên. Cảnh tượng hai cô cậu con mình cầm tay nhau hài hước tới mức Heiji và Kazuha hẳn đã phá lên cười nếu họ đang không quá xấu hổ. Hai người nhoắng phát bỏ tay nhau ra.

“Rất đúng lúc, thưa sếp,” viên cảnh sát nói, “Hai cô cậu ấy cãi lên cãi xuống từ lúc chúng tôi đưa họ vào đây.”

“Phải đó, đúng lúc lắm Bố à!” Heiji cất tiếng, quay lưng về phía Kazuha và vọt về phía trước như muốn nhảy qua ba người cảnh sát để ra khỏi phòng giam.

Hattori Heizou nhanh chóng bước chân qua chặn đường cậu con trai bằng một cái tát đanh gọn giữa mặt khiến Heiji loạng choạng.

“Ặc–Bố...”

“Đánh lộn trong quán bar hả, Heiji?” Hattori Heizou cất tiếng sấm rền.

“Bố, chờ đã!” Heiji bác lại, một tay khua khua thanh minh, tay kia ôm má. “Con biết kẻ sát nhân thực sự. Xem trò chơi ô chữ này này, là mật mã đó! Con giải nó xong hàng mấy tiếng đồng hồ rồi, thế mà cái tên ngốc đằng kia không chịu cho con đi!” cậu tức tối chỉ về phía viên cảnh sát. “Con bám theo hung thủ giết người, Bố à, chỉ có vậy thôi!”

“Còn con gái bác?” Cảnh sát trưởng Tooyama hỏi, đầy hoài nghi. Kazuha xấu hổ giật giật áo Heiji.

“Cậu ấy chỉ theo đuôi cháu thôi!” Heiji nói, vẻ mặt đau đớn chuyển nhanh sang bực bội. “Chúng cháu không làm gì sai hết!”

“Đủ rồi,” Heizou cộc một câu, “Chúng ta sẽ tiếp tục bàn trò chơi thám tử của con ở nhà.”

“TRÒ CHƠI?” Heiji gầm lên, nhưng ngay cả khi bị ông bố cầm cứng tay lôi khỏi phòng giam, cậu vẫn nhẹ nhõm nghĩ thầm, Quá đúng lúc! Lâu la với cô ấy trong đó thêm chút nào nữa là mình đã có thể nói gì đó–

“Vừa đúng lúc đó ngài Cảnh sát trưởng, không thì tôi nghĩ sáng ra hai cô cậu ấy sẽ xâu xé nhau thành từng mảnh mất!” Viên cảnh sát trẻ tuổi vui vẻ nói với Tooyama – ông hơi gật đầu, tay vẫn đặt trên vai cô con gái Kazuha đang dỗi. Quá đúng lúc! Có khi Heiji đang định nói gì đó–

“Tôi không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai cô cậu ấy ở lại đây qua đêm đâu,” viên cảnh sát tiếp tục với một nụ cười rất chi là không biết gì hết ><

Heiji và Kazuha không hẹn mà cùng giật bắn lên, mặt đỏ lựng một cách khủng khiếp. “Ngốc!”, “Ý nghĩ không tốt, ý nghĩ không tốt...”

No comments:

Post a Comment