01 July, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 16

WARNING: CÓ NỘI DUNG KHÔNG PHÙ HỢP VỚI NGƯỜI ĐỌC DƯỚI 15 TUỔI.

Chương 16 – Màn đêm đen tối

Aiko gọi cho bác sĩ. Có vẻ như bà cô ổn cả, chỉ là bị sốc nhưng họ giữ bà cô lại bệnh viện qua đêm. Vậy là Aiko còn lại một mình. Tất cả cô có thể làm chỉ là ngồi đó, cứng đờ như một bức tượng và vòng tay ôm gối trong nỗi kinh hãi. Chúng biết cô là ai, chúng đã có ý định trừ khử cô và Bà. Sống sót đến bây giờ quả là một điều may mắn. Aiko kéo chiếc gối Doraemon về phía mình, ôm chặt nó vào ngực và nghiêng người qua lại. Mọi chuyện đã qua rồi, cô tự trấn an mình, nhưng chưa thể qua nổi cơn sốc. Thật khó khăn nhưng cô không có ý định để bị đánh bại. Cần phải tự đứng dậy bằng chính đôi chân mình và tiếp tục làm Kid. Vì Bố và Mẹ. Một hồi sau, điện thoại đổ chuông. Aiko nhấc máy, tay vẫn còn run run.

Kuroba Aiko ngh–”

“AIKO!” Là Conan, giọng điệu như sắp loạn trí đến nơi. “CẬU KHÔNG SAO CHỨ?”

“Hả?”

“ĐỪNG CÓ HẢ HIẾC GÌ VỚI TỚ! TỚ NGHE CÓ KẺ MUỐN TÔNG XE CẬU TRẬT KHỎI ĐƯỜNG!”

“Làm ơn hạ thấp giọng chút chút...” Aiko bật cười.

“Xin lỗi, xin lỗi... Nghe tin tớ suýt chút nữa là lên cơn đau tim rồi! Cậu không sao chứ? Chikage-san? Có bị thương không? Cậu đang ở đâu?”

“Tớ về nhà rồi, bình an vô sự cả, cậu đừng lo...”

“Đừng có tửng tưng như thế!” Giọng Conan trở nên run run. “Cậu suýt nữa đã bị hại chết đấy! Tớ...Tớ sẽ... Nếu tớ để mất cậu...Tớ...”

“C-Conan...?” Nước mắt lăn dài trên má Aiko. Cô không biết vì sao.

“Aiko... Tớ...”

Im bặt.

“Tớ yê...” Aiko sững người.

“Tớ...Tớ yên tâm rồi, may mà cậu không sao.”

“Tớ sợ lắm!” Aiko vỡ òa. “Có kẻ đang truy đuổi tớ! Chúng muốn giết tớ!” Cô khóc.

“Aiko, đừng nói là... Tất cả trước giờ chính là vì chuyện này? Cậu giấu tớ là có kẻ muốn săn lùng cậu!”

“Không, không... Đó chỉ là một phần nhỏ thôi... Có rất nhiều thứ cậu không biết... Nhưng tớ không thể kể cho cậu...”

“Aiko, tớ đang lo cho sự an nguy của cậu! Tớ không muốn nghe ba cái câu không thể kể đó đâu! Với tớ không gì quan trọng bằng cậu hết!” Conan rủa thầm trong lòng. Lại cái chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.

“Conan... Cậu muốn nói điều gì với tớ phải không?” Aiko thở. Conan lặng tiếng.

“À...tớ...ờ...Chờ chút đã Bố! Con đang nghe điện! Xin lỗi nhé Aiko, tớ phải đi đây, Bố cần tớ làm gì đó! Tạm biệt!” Một tiếng click đanh gọn, điện thoại ngắt. Conan nghiến răng, vùi đầu vào hai lòng bàn tay.

“Tại sao...Tại sao mình không thể nói với cậu ấy cơ chứ!” Cậu gào lên. Ran đứng trước cửa, ngạc nhiên nhìn cậu con trai.

“Hai con lại cãi nhau à...?” Cô hỏi và từ từ bước tới. Ran khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh và vòng tay qua vai cậu. “Con có muốn nói chuyện không...?” Conan liếc nhìn mẹ qua kẽ tay. Là một cậu con trai mới lớn thì dĩ nhiên tâm tình khó có thể nói với mẹ. Bản thân Ran cũng hiểu điều này, nhưng dù gì cô vẫn hỏi. Cô ghét phải nhìn thấy mọi người trong tâm trạng đó. Ran luôn có thể nghe và có thể thông cảm. Mọi người luôn tìm đến cô để tâm sự nếu họ cần được an ủi hay động viên. Conan lắc đầu. Mẹ cậu chỉ cười và ôm cậu vào lòng. Bất thình lình, Shinichi xuất hiện trước cửa, vẻ mặt vừa sửng sốt vừa phấn chấn lạ thường.

“Em có biết hung thủ định tông xe hai bà cháu Aiko trật khỏi đường không?”

“Là ai?”

“Một chiếc Porsche 356A đen.” Ran bật kêu hoảng hốt, mặt tái nhợt hẳn. Cô đứng dậy và đi về phía chồng, sáp lại thật gần như giấu cuộc nói chuyện không cho Conan nghe thấy.

“A-A...Anh có nghĩ đó là...chúng không?

“Không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Nhưng tại sao?” Ran kêu lên. “Aiko và Chikage-san đâu có dính líu gì tới chúng!”

“Anh không chắc chắn trăm phần trăm... Nhưng anh nghĩ nó có liên quan tới cái chết của Aoko và Kaito... Có lẽ hai người họ có liên quan tới chúng.”

“Kaito và Aoko? Không thể nào...!”

“Hoàn toàn có thể. Theo anh suy đoán, 8 năm trước chúng đã trừ khử Kaito và Aoko nhưng đã không biết về Aiko, và bây giờ chúng muốn làm nốt phần việc còn lại.”

“Anh nói có lý...” Ran nhìn xuống nền nhà, chớp chớp vài lần như để trấn tĩnh. Conan đứng đó, đầu óc như quay cuồng.

“Hai người đang to nhỏ chuyện gì vậy? Chúng là ai?” Shinichi lắc đầu.

“Không phải thông tin con cần biết ngay lúc này...” Conan đứng nhìn hai người lo lắng rời khỏi căn phòng, tâm trí như đảo lộn cả, không một chút hiểu biết về bí ẩn mình đang phải đối mặt với.

Ai ngồi thụp xuống giường. Giờ đã lớn hơn xưa nhiều và cần có sự riêng tư, cô đã chuyển sang phòng riêng, trả lại nửa căn phòng trước đây cho Tiến sĩ. Ai mặc vào chiếc áo ngủ và rúc vào chăn. Chuyện cô làm hôm nay thật quá bạo gan. Rất có khả năng Gin hoặc Vodka đã nhìn thấy mặt cô. Thế nhưng Ai không thể đứng nhìn người vô tội xung quanh mình bị chúng sát hại, chưa kể hai mạng người cô cứu lại là một cô bé và một bà già. Cô tự hỏi Kaitou Kid có còn tiếp tục lượn trên bầu trời đêm nữa không, hay cơn sốc đã là quá sức chịu đựng. Tại làm sao trong nhân loại lại có những kẻ máu lạnh đến thế? Khi Ai dần thiếp đi cũng là lúc những hình ảnh khó chịu khôn tả trỗi dậy trong tâm trí.

Hắn nằm trên người cô, môi ấp chặt lên gáy cô, tay hắn trượt trên tấm lưng trần mịn màu nhợt và dừng lại trên hông cô. Shiho cảm nhận thấy những lọn tóc ánh bạc đang mơn trớn lưng cô, hơi thở nặng mà nóng hổi gần tai cô, và hắn thì thầm:

Cô và tôi giống nhau, Sherry.” Hắn vùi đầu vào vai cô, những nụ hôn chạy dọc trên cổ cô. “Đen.” Hắn rít qua kẽ răng. Shiho rùng mình, Gin đã dịch xuống, đặt một chuỗi những nụ hôn dọc theo xương sống cô. Đôi bàn tay rắn chắc của hắn đan lấy tay cô. “Sinh ra trong thế giới đen tối này, mọi thứ quanh ta chỉ một màu đen...đen...” Hắn, chậm rãi và đều đều, trượt trên lưng cô như một con mãnh xà, trở lại tai cô và cắn nhẹ. “...Đen.”

Ai ngồi giật dậy, mình đầm đìa mồ hôi. Lại là nó. Cơn ác mộng khủng khiếp. Ký ức để lại vết thương không bao giờ liền sẹo. Từng đêm, từng đêm, vẫn cơn ác mộng kinh khủng đó ập đến như lũ paparazzi. Ai lắc và đấm mạnh vào đầu. Biến đi! Cô phát buồn nôn khi nghĩ đến người đàn ông đó, kẻ vô cảm giết người không gớm tay với mái tóc màu bạc xõa ngang lưng. Vô cảm... Cô thật có mắt như mù... Hắn không quan tâm đến con người... Hắn lợi dụng cô. Bằng những lời sáo rỗng ngu ngốc hắn đã lấp đầy tâm trí cô, hắn đã khiến cô nghĩ mình thật sự quan tâm, trong khi tất cả những gì hắn làm chỉ là dục vọng, chỉ là để thỏa mãn chính ham muốn của hắn. Ai căm ghét chính mình vì đã để bị nó lừa. Có thể ngày ấy cô đã quá non dại, nhưng... Điều đó đối với cô là không thể tha thứ. Chỉ nghĩ đến cảnh hắn đụng chạm vào người cô, quá gần, quá thân mật đã khiến cô lạnh run. Dù không bao giờ chấp nhận, sự thật là ký ức đó sẽ không bao giờ rời cô ra. Nó như sắt nung đỏ hằn sâu vào tâm trí cô. Vĩnh viễn.

Aiko chưa bao giờ thấy cô đơn hơn lúc này. Cho đến khi bà cô ở trong bệnh viện, hiện thực mồ côi ba mẹ mới đột nhiên đổ ập xuống đầu cô. Nếu ba mẹ cô còn sống thì họ đã ở đây ngay lúc này. Cô đã có thể vừa khóc vừa dựa lên vai mẹ. Dù nhiều người không hề nhận ra, nhưng bờ vai ấy quan trọng hơn họ tưởng. Chấp nhận hiện thực lại càng khó khăn hơn khi thiếu đi bờ vai ấy. Thế rồi Aiko nghe thấy một tiếng “Cách!” khe khẽ. Ngẩng đầu từ chiếc gối Doraemon lên, cô nhìn thấy một khuôn mặt ngoài cửa sổ. Conan. Cậu đập đập vào cửa sổ như bất lực. Aiko bò dậy và mở cửa sổ cho cậu vào. Conan nhảy tót vào phòng và nằm bò ra cạnh cô trên giường, cười trừ.

“Cửa khóa... Không ai trả lời...” Cậu thở hồng hộc.

“Conan, cậu làm cái quái gì thế, tự nhiên thò mặt ở cửa sổ nhà người ta!” Aiko nhìn cậu bạn nằm dạng hết tay hết chân trên giường mình, thở vẫn còn chưa ra hơi.

“Cậu cứ luẩn quẩn trong đầu tớ mãi, không thể nào giũ ra được.” Conan thở. Cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy vai Aiko.

“Sao không nói bà cậu ở trong bệnh viện? Biết thì tớ đã đến sớm hơn rồi!”

“Tớ không muốn tạo thêm gánh nặng nào cho cậu nữa... Trước giờ cậu đã an ủi tớ nhiều rồi!”

“Và điều đó không có nghĩa là tớ không thể làm thế lần nữa. Đừng giấu kín tâm tư trong lòng.” Conan thả chiếc ba lô nặng trịch trên vai xuống. “Tớ sẽ ở lại. Mẹ và Bố đồng ý rồi, thế nên cứ cho đêm nay tớ là vệ sĩ riêng của cậu đi!” Aiko chớp chớp mắt. Câu nói vừa rồi chạy xẹt qua đầu, từ tai nọ xoẹt qua tai bên kia.

“HẢ?”

“Đêm nay xin hãy để tại hạ bảo vệ tiểu thư!” Conan cười khì. “Xin tiểu thư chớ có sợ!”

“N-N-Nhưng mà!” Aiko lắp bắp. “Cậu là con trai!” Conan nhướng mày.

“...Ừ hứ, chính xác.”

“V-Và tớ là con gái!”

“Rồi, 2 manh mối.”

“Và không còn ai khác ở trong nhà!” Conan nhìn chằm chằm Aiko trong giây lát rồi phá lên cười. Aiko chợt cảm thấy mình thật ngốc.

“Cậu hơi quá đấy Aiko! Cậu tưởng tớ đến đây lúc cậu đang một cục đa sầu đa cảm để lợi dụng cậu? Tớ mà làm thế với cậu thì chẳng phải kẻ hèn nhất quả đất hay sao.” Aiko mỉm cười. Lại một lần nữa Conan đã trút bỏ gánh nặng đè trên vai cô. Conan cười khì.

“Đi nào, để tớ pha ít trà cho bọn mình.”

No comments:

Post a Comment