09 July, 2011

Bí mật gia đình nhà Kuroba – Chương 18

Chương 18 – Kẹp Sách tái xuất

Những bước dài thoăn thoắt và đầy kiêu hãnh, đôi giày đen đánh bóng loáng, bộ đồng phục vừa giặt khô, và cô gái tóc vàng cúi xuống, cầm chiếc cặp da nâu mới toanh lên. Trông cô cũng tươi tắn và mới nguyên y như buổi sáng vậy – sẵn sàng trước những điều có thể xảy ra ngày hôm nay.

“Mẹ, Bố. Con đi đây!” Cô nói to. Người đàn ông tóc vàng xứ Anh quốc từ ghế tựa liền đứng dậy, đặt tờ báo mới ra xuống và tiến lại gần. Anh kiểm tra cô con gái – đứng trước cửa và thẳng tắp như một người lính – từ đầu đến chân, phủi chút bụi trên vai và sửa lại cà vạt cho cô – người đang tỏ vẻ khá là khó chịu.

“Lịch sự nhé.” Anh chỉ nói vậy. “Con mang đồng hồ chưa?” Cô gái hãnh diện cười và lấy ra từ trong túi chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng.

“Bố thực sự nghĩ con sẽ quên nó ư?” Một người phụ nữ xuất hiện đằng sau anh. Co đặt tay lên vai anh và cười với cô con gái đứng ngoài cửa.

“Con yêu, chúc con một ngày vui vẻ.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Conan ngáp một cái rõ to. Câu chữ trên trang giấy trước mặt cậu cứ mờ mờ ảo ảo. Có vẻ như ngủ cùng cô nàng trong mộng rúc vào người khó khăn hơn cậu tưởng. Nhưng cậu rất hạnh phúc khi thấy Aiko vui vẻ trở lại. Cô đã lại xuất hiện trước lớp với đủ thứ thường lệ nào “Bang!”, chim bồ câu, khói mù và hiện đang hứng khởi trò chuyện với Kaede. Conan cười khẽ và quay lại với cuốn sách của mình. Tuy cậu rất hạnh phúc, chút gì đó sâu trong tâm trí cứ không ngừng thôi thúc cậu. Cậu không biết chắc nó là gì, chỉ là “chút gì đó”.

“Được rồi, tất cả ngồi xuống!” Vị giáo viên gào lên trong khi vỗ tay bồm bộp. “Như hầu hết các em đã biết, hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến.” Cánh cửa trượt mở. Lớp học im bặt. Aiko há hốc, hàm dưới như sắp chạm đất tới nơi. Một cô gái tóc vàng vào lớp với dáng đi đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của khá nhiều nam sinh. Cô đứng trước tấm bảng và hơi cúi đầu.

“Tôi là Hakuba Shiori đến từ London. Mong được mọi người giúp đỡ trong tương lai.”

“Các em hãy cố gắng giúp bạn Hakuba thoải mái nhé.” Cúi chào một lần nữa, Hakuba ngồi xuống...Ngay cạnh Aiko. Aiko Nội tâm chỉ biết cười trừ. Thật buồn cười khi chính chỗ ngồi lại phản ánh tình cảnh hiện tại của Kid. Bị kìm kẹp giữa hai thám tử. Hakuba quay sang Aiko và nheo mắt.

“Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?” Aiko dựng hết cả tóc gáy.

“Tớ không nghĩ thế đâu!” Cô cười trừ. “À, và đại diện cho toàn thể trường Trung học Teitan, tớ, Kuroba Aiko hân hạnh được chào mừng cậu! Hãy thoải mái khi ở đây nhé!” Aiko chìa một tay ra và hô biến một bông hồng giữa hai ngón trỏ và ngón giữa. Hakuba tỏ ra ngỡ ngàng.

“Cảm ơn.” Aiko thấy Akai đang cười thầm ở góc lớp bèn thè lưỡi về phía cậu. “Khoan đã... Cậu nói là Kuroba?” Aiko quay lại nhìn Hakuba.

“Hừm?”

“Cậu nói tên cậu là Kuroba Aiko, đúng chứ?”

“Ơ... Ừ...”

“Ồ, thế thì đúng là chúng ta đã gặp nhau.” Aiko rùng mình. “Hồi nhỏ cậu và tôi từng cùng nhau chơi búp bê. Tất nhiên là bản thân tôi cũng không nhớ, nhưng bố tôi có một album ảnh. Tôi cứ nghĩ cậu trông quen quen. Mái tóc nâu bông xù và đôi mắt xanh cong cong giống cô bé trong ảnh.”

“Hả? Thật ư?” Aiko nghiêng người, hơi bối rối. “Whoa, trùng hợp thật đấy! Thế ba cậu là ai?”

“Chánh Thanh tra cảnh sát Hakuba Saguru. Mẹ tôi, Hakuba Natsuki là một tội phạm đã ra tù.”

“Natsuki?” Lần này là Conan. “Không lẽ ý cậu là...?”

“Natsuki đến từ trận Thám tử Koshien, nếu cậu có ý định hỏi...” Hakuba đảo mắt. Conan nhìn trân trân.

“Bố kể hết cho tớ chuyện đó rồi! Không phải bà ấy đã giết ai đó ư?”

“Đúng.” Whoa, một cặp đôi kì lạ, Chánh thanh tra cảnh sát và một sát nhân, Aiko nghĩ thầm.

Cậu không bao giờ lo rằng bà ấy sẽ cố ám hại ba cậu ư?” Aiko cười.

Đúng đó, nếu là tớ, tớ sẽ muốn trả thù thám tử đã tóm mình.” Conan chêm vào.

Bà ấy không phải người lấy oán trả oán.” Hakuba nói thẳng tuột. “Nếu thật sự như vậy tôi đã không được sinh ra.” Hakuba lấy từ trong cặp ra một cuốn tiểu thuyết và một cặp kính đọc sách, ý rằng cuộc trò chuyện đến đây kết thúc. Aiko quay lại với lớp. Cô nàng này tiểu thư thật...

Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên. Aiko nhét sách vào cặp và lao tới cửa sổ lớp học. Tót lên bậu cửa, cô trượt mở nó và chuẩn bị nhảy. Giáo viên và học sinh chẳng ai để ý đến Aiko nữa. Cô vẫn thường nhảy từ cửa sổ xuống dù lớp học của họ ở tầng ba. Cô gặp Conan và, ngạc nhiên thay, cả Hakuba ở cổng trường.

Ai chà, Kuroba. Cậu làm diễn viên xiếc cũng không ai chê đâu.” Hakuba cất tiếng khi Aiko tiến lại gần hai người.

Sở thích của tớ mà.” Aiko cười khì, và cả ba cùng đi về nhà. Cô nghĩ tốt nhất là không nên nói mình học tất cả từ Ba khi nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên với Hakuba.

Này, Kuroba.” Hakuba cười khá kiêu ngạo. “Cậu thích siêu đạo chích Kid tới mức độ nào?”

Hừm?” Aiko giả nghĩ ngợi một hồi. “Cực kỳ! Cô ta rất đáng để ý tới! Tớ cũng khâm phục tài nghệ của cô ta nữa!” Ê này, tự thổi phồng mình kìa.

Thật vậy ư...” Hakuba lại cười khẽ, như thể cô rất thích thú chuyện đó. “Liệu cậu có thích thú khi biết tôi đã gặp cô ta không?”

Whoa! Thật ư!” Ừ thì cậu đã gặp tôi rồi đó.

Tôi cũng suýt nữa bắt được cô ta.” Làm gì có chuyện. Suýt cũng còn lâu đi. Nhưng đúng là cô cảnh sát trẻ đó có khiến mình lo lắng trong một phần triệu tích tắc. “Nếu tôi thật sự bắt được cô ta, cậu sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng hay khóc hết nước mắt?” Aiko nghiêm túc nghĩ trong vòng...một giây. Để tránh bị Conan nghi ngờ, cô trả lời:

Tớ sẽ nhảy cẫng lên vì sướng.”

Vì sao lại như vậy?”

Tớ ở phe Conan mà!” Aiko và Conan nhìn nhau cười. “Cậu ấy nói sẽ lật mặt cô ta trước ống kính để cả thế giới chứng kiến!”

Nếu vậy, sao lại không cùng Kudou-kun và tôi đến vụ đánh cắp tiếp theo?”

Hửm?”

Chẳng lẽ cậu không muốn tận mắt chứng kiến cảnh cô ta bị bắt giữ? Cậu là một cô gái có khả năng. Chắc chắn sẽ là cánh tay phải đắc lực đó.” Hakuba cười. Aiko chợt tỉnh ra. Lý do Hakuba mời cô đến vụ đánh cắp tiếp theo là vì cô đã nghi ngờ mình ngay từ đầu...Có lẽ vậy. Nếu đúng, dựa vào đâu mà Hakuba suy đoán được?

Ồ, tất nhiên!” Aiko hào hứng đáp lại. “Được thế thì tốt quá!”

Tuyệt vời.” Hakuba cười khẽ. “Dù gì thì, nhà tớ ở hướng này nên đôi tình nhân trẻ cứ thoải mái chuyện riêng tư nhé. Tạm biệt.” Hakuba rảo bước về con đường ngược hướng với nhà của Conan và Aiko. Conan hơi nhếch mép.

Một cô bạn kỳ lạ...”

Kỳ lạ là đúng đó!” Aiko khoanh tay. “Gọi mình là 'đôi tình nhân trẻ' chứ. Xí!”

Nhưng mình nghe cũng nhiều rồi còn gì...” Conan cười, và họ tiếp tục cất bước.

Đúng thế...” Aiko thở dài. “Con người thời đại này sao toàn có quan điểm hẹp hòi vậy. Con trai và con gái không thể chỉ là bạn được nữa ư?” Một khoảng im lặng khó xử. “Chỉ là bạn” là ranh giới cả hai người đang bắt đầu chớm qua. “Cả ngày cậu ấy cứ nhìn tớ với ánh mắt kỳ quặc...” Aiko cất tiếng.

Tớ đến đây là hết rồi. Mai gặp cậu nhé.” Conan đứng ở cửa nhà. Aiko cười và dúi đầu cậu xuống một cách bông đùa. Nhìn cô khi cả hai chuẩn bị tạm biệt, chẳng biết vì sao Conan có hơi muốn cúi xuống và hôn cô lên má – tất nhiên là không phải lên môi, cái đó có hơi quá – nhưng tất nhiên, lá gan cậu chưa đủ to. Thêm một câu tạm biệt hơi lắp bắp, Conan mở toang cổng nhà và đi vào sân, trong khi Aiko lại xuống đường. Thế rồi cô khựng lại – y như vừa nhận ra có sợi thừng buộc ở hông mình – và chậm rãi đi lùi lại, quay lại nhìn ngôi nhà hình thù kỳ lạ ngay cạnh biệt thự nhà Kudou nhiều văn hoa nhưng cũng rất hiện đại. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Aiko quay vụt lại và lao qua tiền sảnh và nhanh chóng bấm chuông. Tiến sĩ, người Aiko đã thầm đặt biệt danh ông già Noel, ra mở cửa. Như lần trước, ông lại nở nụ cười rất ấm lòng.

Aiko-kun, lại là cháu đó à! Lần này ta có thể giúp được gì cho cháu?” Ông cười và vỗ vỗ lên vai cô. Aiko cười trừ.

Chào Tiến sĩ... Ừm... Liệu cháu có thể nói chuyện với Haibara-san lần nữa không ạ?”

Tất nhiên rồi!” Agasa gật đầu. Trước khi ông kịp mời cô vào, chính Ai đã xuất hiện.

Không phải lại là Kaito đệ Nhị sao.” Ai nhếch mép cười. “Cháu lại đến thẩm vấn tôi đó hả?”

Vâng ạ!” Aiko líu lo. Ai đảo mắt.

Thực sự không có nhiều thứ tôi có thể kể cho cháu...”

Vậy hãy kể cho cháu tất cả những gì cô có thể. Cháu không quan tâm nếu tính mạng mình có vì thế mà nguy hiểm, Chúng đã điền tên cháu vào sổ đen rồi. Chưa kể, cháu muốn biết thêm về cô và những việc cô đã làm ở đó."

Thôi được, vào đi.” Aiko bước vào nhà, Agasa đóng cửa lại.

Ai nhấp chút cà phê, ánh nhìn hơi lơ đãng khi nhớ về những ngày tháng cũ. Cô đặt chiếc tách xuống bàn và nhìn Aiko.

Tôi được sinh ra trong Tổ chức... Bố mẹ tôi đều là thành viên... Nhưng họ đã qua đời vì gặp tai nạn khi tôi còn rất nhỏ... Bản thân tôi cũng không hiểu rõ mục đích của Chúng là gì... Nhưng tất cả những gì tôi chắc chắn, đó là dù Chúng hoàn toàn lơ đi những mạng sống xung quanh mình... Ông trùm hay... Vị Đó...như chúng thường gọi hắn, coi trọng mạng sống của mình đến mức ép một nhà khoa học mới 18 tuổi đầu chế thứ thuốc mà theo lý thuyết, sẽ làm nên sự bất tử.”

No comments:

Post a Comment