23 January, 2011

Protective, Jealous; Heiji, Kazuha (Heiji – Lộn tùng phèo cả Osaka)

Genre: Romance/Humor
Rated: K+
Summary: Heiji làm lộn tùng phèo cả Osaka - “CÓ SANG ĐÂY GIÚP TỚ TÌM KAZUHA KHÔNG THÌ BẢO!” ĐỪNG bao giờ để Heiji biết là Kazuha mất tích. Vì sức khỏe của chính cậu chàng tội nghiệp mà thôi. Và để cả Shinichi không bị loạn trí nữa...
Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Aoyama Gosho-sensei. Ý tưởng truyện thuộc về tác giả fic như đã nêu trên. Dịch giả chỉ sở hữu bản dịch.


Beepbeepbeepbeepbeeeep.....beepbeepbeepbeepbeeeep...
Beepbeepbeepbeepbeeeep.....beepbeepbeepbeepbeeeep...

“Hửm?” Kudo Shinichi (Edogawa Conan đã uống thuốc giải) từ từ mở mắt. Miệng lẩm bẩm “Gì thế này?” trong khi ánh mắt cậu dò tìm hung thủ đã cướp mất giấc ngủ yên bình của mình. Ran đã đi vắng thăm bạn và điều đó đã đủ khiến cậu khó chịu lắm rồi – tên kia chuẩn bị chịu trận là vừa.

Beepbeepbeepbeepbeeeep.....beepbeepbeepbeepbeeeep...

Điện thoại cậu đang đổ chuông. Thế đấy. Cậu thề rằng cái thứ chết tiệt đó có thù oán với cậu – đã mấy lần vì nó cậu suýt thì lộ tẩy, và nó luôn luôn reo vào khoảng thời gian không-thích-hợp nhất.

Nheo mắt, Shinichi với lấy cái điện thoại (cốt là để tìm ra tên đã gọi vào một cái giờ quái quỷ mà nghĩ hắn có thể thoát khỏi cậu trước khi bị dần nhừ tử). Nhưng chưa kịp nhìn vào màn hình, ngón tay cậu chợt chạm vào nút trả lời và thế là:

KUDO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Shinichi mắc nghẹn và đánh rơi cái di động, mắt mở to hết cỡ và một tay ôm lồng ngực đang đập thình thịch trong khi một tên cột cháy Osaka NÀO ĐẤY lại la loạn lên:

“CÔ ẤY ĐI RỒI! CÔ ẤY BIẾN ĐÂU RỒI! CÔ ẤY MẤT TÍCH RỒI! CÔ NGỐC ĐÓ MẤT TÍCH MẤT RỒI!

Tiếng thét kinh hoàng tiếp tục ầm ĩ qua điện thoại trong khi Shinichi nhìn và hoảng hồn, tự vấn vật thể sống nào có thể có cái loa to và điếc tai đến như thế.

“CHÍN-GIỜ-ĐỒNG-HỒ-KHÔNG-THẤY-KHÔNG-CHO-ĐĂNG-TIN-TÌM-NGƯỜI-THẤT-LẠC CÓ-SANG-ĐÂY-GIÚP-TỚ-TÌM-KAZUHA-KHÔNG-THÌ-BẢO!

Liền đó là sự im lặng và Shinichi thấy mình có thể thở được. Cẩn thận, cậu đến gần cái di động và rất, rất, rất cẩn thận đưa lên tai, nghe thấy tiếng thở phì phào của cậu bạn. Có vẻ như cái tên ngốc Hattori đó đã trấn tĩnh lại. Shinichi mở miệng–

“KUDO? TRẢ LỜI ĐI, CHẾT TIỆT!”

–và kêu oai oái khi màng nhĩ của cậu lại bị tấn công, lần nữa.

“Này, Hattori! Đừng có tập kích tai tớ nữa cái đồ–!”

Sau đó là vài chục bản thuyết trình về những cách “sát” Heiji đau đớn nhất của Shinichi nếu hắn không chịu hạ volume...

Lấy một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, Shinichi đề cập lại vấn đề “Tức là thế này. Cậu gọi tớ lúc–“ cậu cáu bẳn nhìn cái đồng hồ “–2 giờ sáng chỉ vì cậu không tìm thấy hay liên lạc được với Toyama-san từ lúc tan học đến giờ?

“ĐÚNG THẾ!” Hattori gào lên – và chợt hình dung lại một hình ảnh cái cưa điện đáng sợ với tên hắn khắc trên đó (bản quyền của Kudo ShinichiTM ) – hạ giọng xuống “Bố cô ấy đi vắng và chẳng ai thấy cô ấy cả. Cô ấy không ở những chỗ thường gặp, không bắt máy của tớ, không ở nhà hay khu mua sắm hay rạp chiếu phim hay-hay bất cứ chỗ nào cả.” Shinichi gần như thấy được sự hoảng loạn trên mặt tên bạn “Tớ-tớ không tìm được cô ấy, Kudo.”

Sự bực bội của Shinichi đã giảm đi một nửa, phần vì sự lo âu với Kazuha của tên bạn, nhưng chủ yếu là vì cái giọng điệu thảm hại của Hattori, cái giọng điệu mà con người lạnh lùng nhất quả đất cũng phải thấy đồng cảm. Cậu tự hỏi Kazuha nghĩ gì mà tự nhiên lại biến mất như th–

Chờ đã.

Cậu biết gì không, Kudo?”

Mắt Shinichi tròn to.

Hattori...”

Không phải cậu đang tượng tượng đấy chứ...

Ừ?”

Chắc chắn là một tên như Hattori không thể ngốc đên thế chứ...

Liệu có phải là...”

Kudo Shinichi hỏi.

Hattori Heiji trả lời.

Và kẻ trước đập bốp cái di động vào mặt kẻ sau.


Tí tách tí tách tí tách–

Chuyện quái gì thế này?”

Tí tách.

Hattori Heiji, tránh mưa trong một bốt điện thoại đang nhìn chằm chằm giận dữ vào cái di động trên tay hắn, cảm thấy khó hiểu và bực bội vì sao Kudo đột ngột dập máy. Hay teo nhỏ lâu quá đã ảnh hưởng đến não của hắn rồi sao?

Rủa thầm, cậu thám tử lừng danh miền Tây cho điện thoại vào túi quần, vẫn lẩm bẩm “Thật là, đúng cái lúc mình cần sự giúp đỡ chết tiệt của hắn, hắn lại nổi điên lên với mình!”

Heiji thở dài, áp trán lên tấm cửa kính “Trời ạ, mình không còn thời gian nữa...” Cậu ngó trận mưa như trút ngoài đường và khuôn mặt bực bội bỗng trở nên lo lắng “Kazuha...”

Kazuha đang ở đâu đó ngoài kia. Ở một nơi cậu không hề biết, với những người cậu không hề biết, làm những việc mà cậu không hề biết...

Tí tách tí tách tí tách...

Heiji nhìn vào màn đêm.

Cô ấy có thể đang khóc. Có thể bị thương. Có thể bị bắt cóc.

Bàn tay cậu nắm chặt lại. Có quá nhiều hiểm ng–khả năng xấu.

Lồng ngực chợt đau nhói.

Chết tiệt.”

Sự tức giận trên khuôn mặt nhưng một cái gì đó khác trong tim, Heiji chạy ra giữa cơn mưa nặng hạt. Mặc kệ những cái táp rát mặt. Măc kệ những mối nghi ngờ trong lòng.

Cậu tìm kiếm.

Kazuha.”

Tìm kiếm.

Kazuha.”

Tìm kiếm.

Kazuha.”

Điều duy nhất Heiji biết chắc chắn, là cậu muốn có lại cô.


Mặt trời lên, mưa đã tạnh và Heiji vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Lê đến nhà Toyama lần thứ 6 sau ai-mà-biết-được bao nhiêu giờ, lảo đảo vì thiếu ngủ cũng như thất bại ê chề. Cậu thám tử không nói được, gần như không thể nghĩ nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm cô bạn thuở nhỏ trong trạng thái mê sảng. Cậu chẳng thèm quan tâm đầu tóc và quần áo vẫn ướt sũng vì mưa, mặc kệ tiếng nói ầm ĩ trong đầu vẫn thường giúp cậu phá án.

Mọi suy luận bây giờ đều bị lấn át bởi nỗi lo sợ.

Lết đến cửa, Heiji mất vài phút loay hoay lấy Chìa Khóa Dự Phòng Nhà Kazuha Khẩn Cấp ra khỏi túi quần, thêm vài phút cố giữ chắc cánh tay đang run bần bật trong khi dùng hết sức lực còn tồn lại để mở khóa.

Kééééét.

Cậu đi vào nhà như một người lính bị chấn thương.

Được rèn luyện để trở nên sắt đá; nhưng một khi mất đi thứ quan trọng nhất, không hề vững vàng chút nào.

Ai chạy quanh khắp đêm tìm cô bạn mất tích mà chẳng như vậy.

Hoặc ít nhất, đó là giọng nói nhỏ bé chối cãi của Heiji; và bản năng xem xét mọi thứ của cậu quyết định nhảy vào.

Hương vani.

Thứ mùi hương tỏa nhẹ khắp nhà, không thay đổi suốt đêm dài kia không hề làm cậu dễ chịu hơn chút nào; thậm chí nó còn làm tâm trạng cậu tệ hơn rất nhiều.

Thứ mùi đó ở đây. Tại sao không phải là Kazuha?

Heiji biết cô con gái độc của Toyama-san không có ở nhà mặc dù chưa hề lên tiếng gọi hay tìm cô đều phần là trực giác, phần là tư duy, và phần là nỗi tuyệt vọng rằng cậu sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cô. Sự trống trải dường như bao trùm cả ngôi nhà thường rất rộn rã. Và cậu biết tính Kazuha – cô không bao giờ tắt đèn cả. Tốn nhiều tiền điện đến nỗi Heiji từng trêu cô sẽ tốt hơn rất nhiều nêu cô tốn bớt calo thay vào đó...

Và như thường lệ, cô cho cậu chàng một trận tơi bời và lại bắt đầu cãi nhau...

Trời đất, ước gì cô ấy đi xuống đây và cho mình một trận ngay bây giờ nhỉ.

Cậu cười khi nghĩ đến sự trớ trêu ấy. Thực ra không hẳn cười, nhưng khóe miệng cậu có nhếch lên đôi chút. Trông cậu y như một bức tượng đá, không cảm xúc, không sức sống, trên mặt chỉ độc một nụ cười trống rỗng.

Bởi vì, đối với Heiji, cười là tốt. Cười để cho mọi người thấy mình ổn. Cười để giấu đi điểm yếu.

Cười... vẫn là tốt hơn nhiều so với khóc.

Chính trong khoảng thời gian cậu nghĩ vậy, mọi sức lực còn lại của đôi chân bị ngược đãi suốt đêm cuối cùng cũng tan biến. Cậu ngã ngay trên nền đá lạnh của lối vào nhà.

Mãi đến khi biết được chuyện gì đã xảy ra, một tiếng nói thì thầm phát ra từ cổ họng khản đặc của Heiji “Trời ạ... Mình... đã làm gì... để bị thế này cơ chứ?”

Trả lời cậu chỉ có im lặng.

Ai đó trên kia có oán với mình. Heiji nghĩ, nhìn chằm chằm vào cái trần nhà sơn trắng và đổ hết mọi tội lỗi cho nó. Ít nhất là cậu nghĩ nó là cái trần nhà; cậu không thể nhìn rõ được nữa...
Thật là...quá đáng...” Heiji tiếp tục lầm bầm – nói với ai cậu cũng chẳng biết nữa, có thể là không ai, có thể là ông trời, hừ, có thể là chính cậu nữa! “Ngươi biết không...là một thám tử...ta có thể...tìm được...rất nhiều thứ...”

Đầu mối, chứng cứ, kẻ sát nhân, vật dụng mất tích, đồ trang sức,

Mà...tại sao không thể...tìm được Kazuha?”

Một lần nữa, chỉ có sự im lặng đáp lời cậu.

Và, tiện thể cùng chủ đề...

Tại sao...mình lại...phản ứng dữ dội...ngay từ lúc đầu vậy? Đâu có phải...là mình chưa từng...rời xa cô ấy...trước đây đâu.”

Nhưng hồi đó, cậu không thể không nghĩ, mình là người rời xa cô ấy. Mình là người bị đuổi theo. Không phải điều ngược lại.

...Nó đau... Điều ngược lại...ấy. Nó đau khi...Kazuha...rời xa mình.”

Tại sao mình chưa hề nhận ra điều đó?

Kééééét.

Này, Kazuha...” Heiji cất tiếng, biết nhưng không thèm quan tâm mình sắp gục vì cuối cùng, cậu cũng nhận ra người mình muốn nói chuyện.

Trong cơn mê sảng cậu nhìn thấy cô bạn đứng trước mặt mình, ánh mắt xanh long lanh và tóc đuôi gà lúc lắc một cách dễ thương đến khó chịu “Tớ biết... điều này là ích kỷ... nhưng hãy hứa với tớ một việc... Đừng...”

Đôi mắt cậu bắt đầu nặng trĩu. Hình ảnh Kazuha đang nói điều gì đó; cậu không thể nghe được...

Đừng...bao giờ...”

Cậu phải nói tất cả trước khi ngã gục. Miễn là Kazuha ấy là ảo ảnh, cậu có thể nói được. Cậu phải trút hết tất cả cho bằng được – thứ cảm xúc vẫn đè nặng trái tim cậu ấy. Nếu là ảo ảnh, cô sẽ không cười cậu...

Ảo ảnh Kazuha cúi xuống, miệng mấp máy gì đó cậu vẫn không nghe ra. Cô ấy có vẻ lo lắng. Cậu cố nhìn miệng cô...

He...i...ji. Heiji. Cô ấy đang gọi tên mình.

Điều đó dường như tiếp cho cậu thêm, dù chỉ một chút nhỏ bé, sức mạnh.

Đừng...rời xa tớ...lần nữa... Được chứ?”

Cậu thấy ngạc nhiên hiện trên mặt Kazuha trước khi mọi thứ tối sầm.

Tuy chỉ là trí tưởng tượng của mình, ảo ảnh ấy hành xử giống hệt người thật thật đấy...



... ji... ji... HEIJI!”

Hattori Heiji choàng tỉnh trên ghế sofa, mắt tròn to cuống cuồng: “AICÁIGÌĐÂU–?

Bốp!

Au!” Kazuha kêu lên, một tay áp lên trán, liếc nhìn Heiji: “Đồ ngốc, cẩn thận chút chứ, đau quá!” cô hừ một tiếng, và bất cứ ai ngoài cuộc cũng thấy rằng dù giọng cô bực bội, nhưng trông cô như trút được gánh nặng: “Cậu đã làm cái quái quỷ gì thế hả? Cậu làm tớ lo quá đi cơ, ngốc; lúc tìm thấy cậu thì người cậu ướt như chuột lột ấy! Tớ còn phải sấy tóc và thay quần áo cho cậu nữa,” cô đỏ bừng mặt và quay đi chỗ khác, chợt nhớ lại mình đã cố gắng thế nào để thay Heiji vào bộ đồ ngủ của bố mà không nhìn bất cứ chỗ nào Không Nên Nhìn “Mà cậu nặng quá đấy Heiji, cậu có biết khó khăn thế nào tớ mới lôi cậu lên ghế được không hả? Mà đằng nào thì, cậu thấy thế n– sao lại nhìn tớ kỳ cục như vậy?” Kazuha hỏi sau khi mãi mới để ý bộ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Heiji.

Cậu thám tử nói trên không nói một câu nào. Sững sờ. Hoàn toàn ngơ ngẩn và sửng sốt. Kazuha ở trước mặt cậu. Kazuhangay trước mặt cậu.

...ha?”

Kazuha nhướng mày “Cái gì mà 'ha'?”

Heiji ngậm và mở miệng mấy lần liền, cố bật ra âm thanh từ cái cổ họng nghẹn cứng: “K...Kazuha?”

Nỗi lo lắng của Kazuha ngày một gia tăng – Heiji đang nhìn cô chằm chằm với một vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Cúi xuống gần cậu hơn, cô phân vân liệu có nên kiểm tra nhiệt độ của cậu lần nữa. “Ừ?”

Heiji nhìn cô, thật sự nhìn cô, xem xét từng chút một từ cái cột đuôi gà thường ngày cho đến cả vệt ố trên mép chiếc váy đỏ, trước khi cất câu hỏi vẫn rấm rứt trong lòng: “...Lần này...cậu là thật...phải không?”

Hả?” cô bạn thân hỏi lại, đầy ngạc nhiên “Tất nhiền tớ là thật rồi, đồ ngốc. Mà 'lần này' nghĩa là thế nào? Heiji, cậu không sao chứ?” Kazuha đặt tay lên trán cậu, càng lo lắng “Trán cậu hơi hâm hấp đấy...”

Cậu thám tử miền Tây nhắm mắt lại, nhẹ nhõm khi cảm thấy bàn tay mát dịu nhẹ nhàng áp lên trán. Cậu nở một nụ cười nhỏ bé nhưng thật hạnh phúc “Mình biết mà...”

Cô ấy là thật. Rất rất rất thật. Kazuha ở đây. Kazuha ở cạnh mình. Kazuha vẫn ổn. Kazuha về rồi. Kazuha quay lạ– chờ đã...

Kazuha rút tay lại, hơi cau mày “Cậu sốt thật rồi. Tớ phải đi tìm cái nhiệt kế...” Lại thấy cái vẻ mặt quái quỷ của Heiji “Gì nữa đây? Gì mà cáu vậy hả?”

Cậu. Đã. Ở. ĐÂU?” Heiji hỏi, tức giận đứng thẳng dậy “Tại sao cậu tắt máy? Sao không gọi cho tớ? Tớ thức trắng cả đêm, lo lắ– nghi ngờ có chuyện xảy ra và đi tìm cậu hàng GIỜ đồng hồ và-và,” giọng cậu trầm hẳn xuống khi nhớ lại mình đã tuyệt vọng đến mức nào “...Cậu đã ở đâu vậy?” Cậu thì thầm, giọng như pha chút dỗi hờn.

Kazuha chớp chớp mắt khi thấy cậu bạn thụp xuống. Cậu ấy...đã lo ư? Cô phải cố nhịn cười. Và, nhớ lại câu hỏi của Heiji, cô ngạc nhiên “Nhưng mà, Heiji, mẹ cậu không nói gì sao? Tớ sang ngủ qua đêm cùng với bạn mà.”


Heiji há hốc miệng.

Heiji?”

Rất chậm, Heiji ngậm miệng lại “Ngủ...qua đêm?” Cậu cố bật ra.

Ừ,” Kazuha gật đầu “Với Ran-chan và Aoko-chan”

Cậu chớp mắt liên tục “Cậu...ngủ...qua đêm?”

Kazuha tựa đầu sang cạnh ghế “Ừ. Mà điện thoại tớ bị hỏng nên...”

Vẫn chớp mắt “...Cả ngày? Cậu chỉ sang ngủ qua đêm?”

Chính xác.”

Đùa à.”

Tớ không đùa.” Kazuha nhướng mày “Thế cậu không gọi điện hỏi Ran-chan à?”

Tớ...không.” Heiji chưa hề nghĩ đến chuyện gọi bà chị để hỏi về Kazuha. Phần lớn thời gian Kazuha vẫn ở bên cạnh cậu; cậu chưa hề nghĩ đến thời gian còn lại Kazuha dành với ai... Thậm chí một phần nho nhỏ trong thâm tâm cậu – phần không hét toáng lên “Mi là đồ ngốc!” – cảm thấy ghen tị.

Heiji thở dài rên rỉ trước khi xấu hổ giấu bộ mặt đỏ au dưới chăn “Quên đi. Cứ quên hết đi. Hừ, mình chẳng có sức mà quan tâm nữa...”

Kazuha chớp mắt. Mình đã nói gì à...?


OMAKE 1: ÁC MỘNG LỚN NHẤT ĐỜI SHINICHI

KUDO! CÔ_ẤY_MẤT_TÍCH_RỒI! LẠI NỮA! HỘI AIKIDO NỮ BẮT CÓC CÔ ẤY RỒI, TỚ THỀ ĐẤY!

THÁM TỬ! TÔI KHÔNG TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY! KEIKO LẠI LÔI AOKO ĐI ĐÂU ĐÓ NỮA RỒI!

Kuroba... Hattori... đây là lần thứ tư trong tuần rồi đấy.”

““CÓ DẬY GIÚP TỚ TÌM CÔ ẤY KHÔNG THÌ BẢO!””

...Mới có 1 giờ sáng.”

CẦN BIẾT QUÁI GÌ THỜI GIAN CÔ ẤY KHÔNG TRẢ LỜI ĐIỆN THOẠI VÀ TỚ KHÔNG BIẾT LŨ CON GÁI ĐIÊN KHÙNG KIA ĐƯA CÔ ẤY ĐẾN ĐÂU RỒI!”

AI THÈM QUAN TÂM MẤY GIỜ TÊN HAKUBA CHẮC CHẮN BIẾT CÔ ẤY Ở ĐÂU!”

MẶC!_KỆ!_HỌ!_ĐI!_VÀ!_ĐỂ!_TÔI!_NGỦ!_BỌN!_NGƯỜI!_ĐÁNG!_BỊ_TRỜI!_ĐÁNH!_KIA!”

BỐP!

beep... beep... beep.


OMAKE 2: DỖI.

“–và Aoko-chan nói đó là để trả thù cái vụ Kuroba-kun cứ lật váy cô ấy đã–,”

Hnh.”

...Heiji, cậu nói cái đó lần thứ mười rồi đấy.”

Hnh.”

...Ran-chan và Kudo-kun bỏ trốn cùng nhau rồi.”

Hnh.”

Cậu không nghe phải không?”

Hnh.”

Thật là, Heiji. Cậu vẫn dỗi chỉ vì tớ không nói đi đâu với cậu dù chỉ một đêm à?

TỚ KHÔNG DỖI!”

Beep-beep.

... Tất nhiên rồi. Mở miệng ra để tớ kiểm tra nhiệt độ nào. Ngốc ạ. Chỉ có cậu mới lên cơn sốt khi đi tìm ai đấy thôi.”

TỚ TỰ LÀM ĐƯỢC! MÀ CẬU NGHĨ ĐẤY LÀ LỖI CỦA AI HẢ?!

Hắt xì!

Thôi mà thôi mà; tớ xin lỗi rồi còn gì. Mà không phải tớ đang đền bù đây à?”

“Phì.”

Này, Heiji,”

Hắt xì!

CÁI GÌ NỮA?”

Lúc tớ tìm thấy cậu, cậu đang lẩm bẩm một việc gì đó nhờ tớ...”

CẠCH!

Á! Đừng có làm rơi cái nhiệt kế Ngốc!”

C-Cậu nghe thấy à?”

Không, chỉ một phần thôi; sao cơ? Cậu đã nói gì vậy?”

KH-KHÔNG CÓ GÌ!”

Thôi mà, cậu đã nói gì vậy? Nói tớ nghe đi mààààà!”

KHÔNG CÓ GÌ ĐƯỢC CHƯA!”

Á! Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa! Lại sốt cao hơn à?”

IM ĐI KAZUHA!”

No comments:

Post a Comment